Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 78: Lại ngoan lại hiền lành (length: 7781)

Giang Thiển ngủ trưa một giấc mới đi làm.
Nhưng buổi chiều không có chuyện gì, buổi sáng bài viết giữa trưa đều qua khâu tuyên truyền.
Cho nên buổi chiều ở trong phòng làm việc chính là nói chuyện phiếm giết thời gian.
Đến lúc tan tầm về nhà, nghe nói Tống Chiêu Đệ đã đến bệnh viện đại náo một hồi.
Lần này không phải Niên Ngọc Chi đến nói, chính là người mà giữa trưa nàng đã khen hội chăm lo việc nhà tên là Hứa Phượng Liên.
Hứa Phượng Liên đang cùng mấy bà chị dâu khác tám chuyện, thấy Giang Thiển tan tầm trở về, nhanh chóng gọi nàng: "Giang cán sự, ngươi mau lại đây, ta kể cho ngươi chuyện này!"
Giang Thiển: "..." Ta không muốn nghe.
Nhưng thịnh tình không thể chối từ, vẫn là từ chỗ các nàng biết chuyện Tống Chiêu Đệ đại náo bệnh viện muốn bắt cái con hồ ly tinh quyến rũ Vương Ái Quốc.
Giang Thiển đều sửng sốt một chút, "Chuyện đó không có khả năng mà?"
Vương Ái Quốc là đàn ông có vợ, hơn nữa cũng không phải là quá đẹp trai, con cái cũng có mấy đứa, người ta y tá cũng là có công việc đàng hoàng, ai nghĩ không cần né tránh cho hắn làm kẻ thứ ba chứ?
"Ai nói không phải!" Hứa Phượng Liên liền nói: "Hiện tại thì hiểu rồi, cái cô y tá kia là mới tới, cho nên lấy máu cắm sai mạch máu, mà người bị cắm sai lại không chỉ có một mình Vương doanh trưởng, còn có những người khác nữa, cô y tá lúc ấy còn cùng đi xin lỗi họ, kết quả không biết lọt vào mắt ai nhiều chuyện, liền thành người ta cô y tá đỏ mặt đi quyến rũ Vương doanh trưởng!"
Giang Thiển: "..."
Tống Chiêu Đệ không hổ là nhân vật có thể để lại bóng ma trong lòng Hàn Thế Quốc, cái sức phá hoại này thật là.
Thế nhưng tưởng chuyện này cứ như vậy là xong sao?
Vẫn chưa đâu, người ta cô y tá vô duyên vô cớ đã bị một trận oan ức như vậy, thanh danh đều bị tổn hại, một người luẩn quẩn trong lòng, vậy mà cắt cổ tay tự sát!
Đương nhiên, đã được phát hiện kịp thời, cấp cứu trở về.
Chỉ là chuyện này gây ra ảnh hưởng cũng vô cùng nghiêm trọng.
Bởi vì suýt nữa đã mất một mạng!
Vương Ái Quốc vốn còn không biết chuyện này, hắn cùng đám Hàn Thế Quốc đều ra ngoài đặc huấn.
Bận rộn một ngày trở về, liền bị lãnh đạo gọi qua mắng một trận.
Đám Hàn Thế Quốc đang đợi hắn cùng về, nhìn hắn từ phòng lãnh đạo đi ra, mặt đã đen như nhọ nồi.
"Có chuyện gì vậy?" Mã Chung Quốc hỏi.
Vương Ái Quốc không nói gì, mặt đen bước nhanh về.
Hàn Thế Quốc, Mã Chung Quốc còn có Lục Trưởng Chinh đều nhìn nhau, nhưng cũng không nói gì, đều cùng về.
Đến khi về đến nhà, Mã Chung Quốc mới từ Niên Ngọc Chi biết chuyện này.
Giang Thiển cũng nói với Hàn Thế Quốc, "Ta nghe nói cô y tá kia nghĩ không thông, đã muốn cắt cổ tay, chuyện này ầm ĩ lớn lắm!"
Hàn Thế Quốc: "..." Hắn liền nói sao mà sắc mặt chiến hữu lại đen như vậy!
Nhưng hắn nhất định sẽ không xen vào, cầm quần áo liền đi tắm, Lục Trưởng Chinh, Mã Chung Quốc cũng đã biết, nhưng cũng đều ăn ý không nói gì đến chuyện này ở nhà tắm.
Vương Ái Quốc xử lý xong việc nhà, còn đi tìm Mã Chung Quốc uống rượu, Niên Ngọc Chi tìm Hàn Thế Quốc cũng đi qua cùng.
Hàn Thế Quốc cũng tới, nhưng hắn không uống cùng Mã Chung Quốc, chỉ có mình Vương Ái Quốc uống đến than thở khóc lóc.
Trong lòng khổ a!
Hắn ở bên ngoài liều chết sống làm, kết quả hậu viện nhà mình cứ hay cháy, lần này cũng chính là vận may tốt, cô y tá kia được người cứu sống, bằng không tiền đồ của hắn xong rồi!
Niên Ngọc Chi ở bên Giang Thiển cũng thở dài, "Ái Quốc tuổi trong đám bọn họ là lớn nhất, theo lý thì vốn đã có thể muốn thăng chức phó đoàn, nhưng mãi không thăng được, năm nay đáng lẽ phải đến lượt mà lại xảy ra chuyện này, ta phỏng chừng cũng là khó rồi!"
Giang Thiển nói: "Chắc trong lòng ủy khuất lắm nhỉ?" Nàng nghe cũng thấy hơi tiếc.
"Không phải sao, ta để họ uống ở trong phòng bếp, đóng cửa, lúc đi ra ta thấy Ái Quốc khóc, nam tử hán đổ máu không đổ lệ, trong lòng nghẹn uất đến mức nào? Ở bên ngoài vất vả như vậy mà cũng không thấy kêu một tiếng mệt, về đến nhà, bị cô nàng kia chỉnh cho thành ra thế này, còn có cái khổ nào hơn!" Niên Ngọc Chi đã đến đây lâu, đương nhiên biết Tống Chiêu Đệ có uy lực lớn cỡ nào.
Hơn nữa Vương Ái Quốc lại không thể dùng cách đối phó Cao Thúy Thúy để đối phó Tống Chiêu Đệ.
Bởi vì Cao Thúy Thúy tiếc mạng, nhưng Tống Chiêu Đệ sẽ uống thuốc sâu, nàng thực sự là uống loại đó!
Trước kia cũng đã uống một lần, cũng là suýt chút nữa không cứu lại được!
Lần đó, Vương Ái Quốc đã bị trấn áp.
Kỳ thật nàng có chết hay không Vương Ái Quốc một chút cũng không để ý, nhưng còn có mấy đứa con nữa, nếu bọn nhỏ cảm thấy hắn bức tử mẹ bọn chúng thì chẳng phải hận chết hắn? Hơn nữa sẽ còn trưởng thành lệch lạc!
Cho nên hắn có thể làm sao? Có thể làm sao? Cho dù tức giận nữa, cũng chỉ có thể trách mình số mình không tốt!
Niên Ngọc Chi cũng là người quê ra, nàng và Mã Chung Quốc kỳ thật cũng là ép duyên, nhưng nàng với Mã Chung Quốc lại vô cùng tốt.
Cũng là phụ nữ, vốn là muốn đồng cảm với phụ nữ, nhưng với Tống Chiêu Đệ thật sự không đồng cảm nổi, mà lại càng đồng tình Vương Ái Quốc hơn.
Giang Thiển đều cảm thấy Vương Ái Quốc không dễ dàng, nếu không thì Hàn Thế Quốc sao lại sợ ép duyên đến vậy, kéo dài ba năm, thật sự không kéo nổi nữa, lúc này mới trở về.
Nhưng khoan hãy nói, thật đúng là bị Hàn Thế Quốc kéo thua, gã tháo hán này cũng có chút vận khí trên người.
Giang Thiển không phải người tự luyến, nhưng nàng so với Giang Nguyệt tốt hơn điểm này là không thể nghi ngờ.
Hàn Thế Quốc cưới Giang Nguyệt, tuyệt đối không có bớt lo như khi cưới nàng.
Đương nhiên, nàng gả cho Vương Hạc Tùng, phỏng chừng cũng không có tự tại như gả cho Hàn Thế Quốc, dù sao trước khi kết hôn Vương Hạc Tùng đã có thể bị câu đi, kết hôn rồi chỉ cần có cơ hội, tám chín phần mười cũng là không quản nổi cái quần.
Cho nên, nàng cũng là có chút vận khí.
Chỉ có thể nói đây là duyên phận của nàng với Hàn Thế Quốc.
Người anh em Vương Ái Quốc gặp chuyện, khiến Hàn Thế Quốc đặc biệt cảm khái.
Cảm khái kết quả là Giang Thiển mệt đến ngủ say đi qua.
Hàn Thế Quốc lúc này mới lòng tràn đầy ôn nhu kéo tức phụ vào trong ngực, hôn hôn lên trán nàng.
Tức phụ nhỏ thật sự quá làm người ta đau lòng, thật là hôn thế nào cũng không đủ.
Giang Thiển vẫn còn nhớ ngày mai phải đi làm, cho nên không có ngủ nướng.
Tỉnh ngủ nhìn thấy Hàn Thế Quốc không những mua đồ ăn, đến cả bánh bao cũng mua về, vẫn là không nhịn được liếc hắn một cái.
Hàn Thế Quốc buông đồ ăn cùng đồ trong giỏ xuống, liền không biết xấu hổ mà xáp lại, "Tức phụ, sao lại dậy sớm như vậy?"
"Ngươi tránh qua một bên, ta không muốn nói với ngươi." Giang Thiển quyết định bỏ mặc hắn.
Hàn Thế Quốc vội vàng xin lỗi, "Tức phụ, ta biết mình sai rồi, ta không nên đòi không ngừng, khiến nàng tức giận, bất quá nàng đừng giận hại bản thân, nàng muốn đánh mắng ta đều nhận..."
"Ta giận cái này sao? Ta giận ngươi không quý trọng thân thể mình, hôm qua đi ra ngoài một ngày, về cũng không chịu sớm một chút nghỉ ngơi, ngươi là ỷ vào mình bây giờ còn trẻ thật sự coi mình là người sắt hay sao?" Giang Thiển trừng hắn.
Nhưng giọng vốn mềm mại, cho dù là cãi nhau, nói ra lại giống như làm nũng.
Bất quá khí thế không thể thiếu.
Chỉ là dáng vẻ này của tức phụ nhỏ càng làm Hàn Thế Quốc thêm thích, một chút đã ôm nàng vào lòng, "Tức phụ, ta thật sự là kiếp trước tích đức, kiếp này mới có thể cưới được nàng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận