Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 168: Tức phụ, ngươi như thế nào như thế hảo đâu (length: 7745)

Trương Tiểu Trân cầm chai kem bảo vệ da này liền trở về, "Bà ngoại, tiểu cữu mụ kêu ta lấy một ít dùng."
"Dùng đi."
Trương Tiểu Trân ngượng ngùng nói: "Bà ngoại, ngươi giúp ta cùng tiểu cữu mụ nói một chút đi."
"Nói cái gì?" Hàn mẫu đang nghe trong Radio vở kịch nổi tiếng, thật sự là dễ nghe không tả được.
Trương Tiểu Trân muốn đem tiền may quần áo năm nay, tương ứng với tiền lương mà tiểu cữu mụ cho.
Nàng vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này, nhưng không dám đối diện tiểu cữu mụ nói, mà ngấm ngầm lại nhắc với bà ngoại Hàn mẫu.
"Áo bông quần bông của ta tốn nhiều tiền quá, bà ngoại ngươi giúp ta nói với tiểu cữu mụ, trừ vào tiền lương cho ta."
Áo bông quần bông của bà ngoại nàng còn chưa tính là cũ, cho nên đều đổi mới thêm bông, làm cho càng dày dặn thêm chút, còn đồ chống rét của nàng đều là mới làm.
Bởi vì ở quê, nàng không có cái gì áo bông mặc mùa đông, có một chiếc, thì là mấy chị em bọn họ dùng chung.
Trời lạnh cơ bản đều đợi trên giường, ai đi làm việc thì mặc chiếc áo bông đó.
Cho nên khi đến đây, quần áo mặc mùa đông đều do tiểu cữu mụ Giang Thiển mua sắm mới cho nàng.
Tất cả đều là bông mới, Trương Tiểu Trân cũng chưa từng mặc áo bông quần bông ấm như thế, ngay cả giày bông vải dưới chân, cũng ấm vô cùng!
Dù bây giờ trời rất lạnh, nhưng cả người nàng đều ấm áp!
Chỉ là tiểu cữu mụ tiêu quá nhiều, nàng không dám cho tiểu cữu mụ thêm quá nhiều gánh nặng.
"Không cần, đây là tiểu cữu mụ thương ngươi, mặt khác tiền lương của ngươi phải đưa, một chút cũng không thiếu." Hàn mẫu nghe liền cười nói.
Bà đương nhiên biết làm mấy cái áo bông quần bông giày bông này tốn kém, cũng ngấm ngầm nhắc với con dâu.
Dù sao cháu ngoại gái không phải con dâu sinh, đây không phải trách nhiệm của con dâu.
Việc mua đồ cho cháu từ tiền lương trừ ra là đương nhiên.
Nhưng con dâu uyển chuyển từ chối nói là tiền lương đưa cho cháu ngoại tính riêng.
Nhưng cháu gái có tâm này, Hàn mẫu cũng rất hài lòng.
"Quên nói cho ngươi, hôm nay tiểu cữu ngươi đi vào thành, đã gửi nửa năm tiền lương này của nhà ngươi về, tiểu cữu mụ kêu hắn gửi, nói là đầu đông để mẹ ngươi muốn sắm sửa cái gì đều có thể." Hàn mẫu nhớ tới chuyện này, liền nhắc với cháu gái.
Trương Tiểu Trân nghe vậy, trong lòng rất cảm động.
Trước khi đến, cữu cữu cùng bà ngoại đều dặn nàng, làm nàng tưởng là tiểu cữu mụ rất dữ, còn chưa gặp mặt đã sợ, kết quả sau khi đến, mới biết tiểu cữu mụ quá tốt.
Từ khi nàng đến đây, thật sự sống cuộc sống mà từ trước nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Mặc quần áo mới, đắp chăn bông mới, còn việc ăn uống, tiểu cữu tiểu cữu mụ với bà ngoại chưa từng trách cứ nàng.
Cũng không phải không nói, có nói, hồi nàng vừa đến không dám ăn nhiều, tiểu cữu mụ liền bảo nàng cứ ăn thoải mái, còn các món trên bàn, muốn ăn gì thì ăn nấy, không cần khách khí gì cả.
Chỉ là Trương Tiểu Trân không phải người không biết tốt xấu, tiểu cữu tiểu cữu mụ đều đối tốt với nàng, nàng cũng tuân thủ nghiêm chỉnh bổn phận của mình.
Chuyện gửi tiền, Trương Tiểu Trân còn chuyên môn đến cảm ơn Giang Thiển.
Bởi vì nàng biết, có 40 đồng tiền này, trong nhà chắc chắn có thể có một cái Tết ấm no!
"Không cần khách sáo vậy, không có việc gì thì về đọc sách đi." Giang Thiển đang đùa với con cười nói.
Trương Tiểu Trân ừ một tiếng gật đầu, cũng liền về phòng đọc sách.
Cháu ngoại gái vừa về, Hàn Thế Quốc liền ôm vợ vào lòng "Tức phụ, sao nàng tốt vậy?"
Giang Thiển dạo gần đây được hắn chiều chuộng mà nội tiết cũng ổn định, ôm cổ hắn nói: "Vậy ngươi nói xem, ta tốt chỗ nào?"
Hàn Thế Quốc nhìn tiểu tức phụ quyến rũ, tâm tư liền động.
Lúc này cũng đã ăn xong cơm tối, thời gian cũng không còn sớm, mẹ hắn với cháu ngoại gái cũng sẽ không gõ cửa nữa nên hán tử này không thành thật.
"Làm gì đấy, còn sớm mà." Giang Thiển bị đè xuống giường, hờn dỗi nói.
"Không còn sớm tức phụ, nhớ nàng."
"..."
Ba đứa trẻ đều tự ôm nhau đi sang phòng bên cạnh chơi.
Dù sao trước khi ngủ chúng sẽ không nhìn mụ mụ nữa, chỉ có ba ba phụ trách dỗ dành thôi.
Bất quá tâm trạng của ba ba xem ra đặc biệt tốt!
* Đại tỷ Hàn Thế Thải nhận được thư báo chuyển tiền của bưu tá, liền vào thành rút tiền, vì trước nay chưa từng có điện thoại liên lạc, lần này bèn gọi điện thoại qua.
Hàn mẫu vừa nghe có người gọi điện thoại tìm đến, liền biết chắc chắn là đại nữ nhi gọi, Hàn Thế Quốc vừa hay ở nhà, gần đây hắn khá rảnh rỗi.
Hàn mẫu liền kêu hắn ở nhà trông con, bà dẫn Trương Tiểu Trân đi nghe điện thoại.
Quả nhiên là con gái không sai.
Bà trước nói chuyện vài câu với con gái, tiền điện thoại đắt đỏ, nên nói ngắn gọn, bảo con gái yên tâm, cháu ngoại gái ở bên này mọi thứ đều tốt.
"Ta dám chắc cha mẹ ruột của các ngươi, cũng không tốt với Tiểu Trân bằng Thiển Thiển đâu, cái gì cũng không cần lo biết chưa?" Hàn mẫu nói vậy.
Hàn Thế Thải bên kia cười đáp, "Con biết, con cũng không lo lắng."
Tướng mạo của em dâu út, nhìn qua chính là người dịu dàng, hiền lành, không như Đại em dâu của cô.
Dĩ nhiên, cô cũng biết con gái qua đó là chiếm món hời lớn, con gái cũng viết thư về, nói cuộc sống bên kia, cô thực sự không dám nghĩ đến tiền lương gì cả, con gái qua có thể giúp đỡ một tay là tốt lắm rồi.
Cho nên khi con gái viết thư nói tiểu cữu mụ một năm sẽ cho nó 80 đồng, cô đã nhờ chồng viết thư cự tuyệt rồi, không ngờ vẫn thành ra vậy.
Lúc này cũng nhân tiện nhắc tới qua điện thoại.
Hàn mẫu nói ra: "Quần áo đó Thiển Thiển làm cho Tiểu Trân coi như là tấm lòng của tiểu cữu mụ, có qua có lại. Còn sau này thì mỗi năm cho con một lần thôi, nửa năm một lần thì quá phiền phức."
Nói xong mới cho cháu ngoại nói chuyện với mẹ nó, "Tiểu Trân, đến, nói chuyện với mẹ con một chút."
Trương Tiểu Trân lần đầu tiên nghe điện thoại, kích động đến tay có hơi run, "Mẹ!"
Nghe thấy tiếng con gái, Hàn Thế Thải dặn dò con gái, phải thật tốt nghe lời tiểu cữu mụ, phải chăm sóc kỹ các em trai.
Hàn Thế Dân đằng sau cũng đi báo cho Đại tỷ Nhị tỷ, với Tam muội trong thành, hắn đều thông báo đủ.
Đều biết em dâu Giang Thiển sinh ba, chứ không phải sinh đôi!
Tất cả đều rất cao hứng.
Đối với những lời mẹ dặn, Trương Tiểu Trân đều đáp ứng. Sau khi nói chuyện xong, Trương Tiểu Trân rõ ràng rất vui.
Giang Thiển tan làm về nhà đều cảm thấy tâm tình của nàng rất tốt, "Có chuyện vui gì sao?"
"Mẹ ta gọi điện thoại đến." Trương Tiểu Trân cười nói.
"Nhớ nhà hả?" Giang Thiển hỏi nàng.
"Có nhớ, nhưng con không cần về, trong nhà mọi chuyện đều tốt."
Giang Thiển gật gật đầu, "Hiện giờ không có thời gian đưa con về, mấy đứa em trai con còn nhỏ quá, ngồi xe không được lâu vậy đâu, chờ bọn nó lớn chút, tiểu cữu con xin nghỉ đông thì chúng ta cùng nhau về."
Nàng cũng có chút nhớ nhà, muốn đưa các con về cho cha mẹ hắn, cùng anh chị xem một chút...
Bạn cần đăng nhập để bình luận