Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 210: Giúp đỡ cái lão thái thái (length: 7795)

Hai người tốn không ít tiền, từ cửa hàng kiều hối sau khi ra ngoài trên mặt đều mang nụ cười.
Đi dạo phố mua đồ, mặc kệ thời đại nào đều là chuyện nữ nhân thích làm.
Trâu mong xuân nói ra: "Các ngươi mua gì, thần thần bí bí."
"Chuyện của nữ nhân, nam nhân đừng hỏi nhiều." Trịnh Vân khoát tay, "Được rồi, các ngươi muốn mua gì thì vào mua đi, ta còn dư một ít phiếu, có muốn không? Nếu muốn đổi cho các ngươi."
"Không cần." Trâu mong xuân không chút do dự lắc đầu, Kim Bình cùng Trần Hà Đông hai Binh ca cũng lắc đầu.
Vừa rồi đi theo vào mở mang một chút kiến thức, nhưng lại khiến bọn họ hoảng sợ.
Tùy tiện nhìn một cái đồng hồ đeo tay, hơn bảy trăm đồng tiền...
Đồng hồ ở địa phương bọn họ, 100 đồng đã là đặc biệt tốt dùng được rồi?
Đây quả thực là giết người không cần dao.
Bọn họ sẽ không mua đồ trong loại cửa hàng này, đừng hòng kiếm của bọn họ một xu!
Nếu bọn họ không có gì cần mua thì cứ xem thời gian, dù sao cũng đi dạo gần nửa ngày rồi, liền chuẩn bị bắt xe trở về.
Kết quả là ở nhà ga nhìn thấy một lão thái thái không cẩn thận, bị hòn đá dưới chân làm cho loạng choạng.
Giang Thiển theo bản năng liền chạy tới đỡ người, "Đại nương, người cẩn thận một chút!"
Lão thái thái kêu ai da một tiếng, "Đa tạ cô nương tử, nếu không nhờ có ngươi thì ta đã ngã gãy xương rồi. Bất quá chân này của ta hình như bị trẹo, không động đậy được."
Trịnh Vân cùng Trâu mong xuân cũng vội vàng chạy lên, cùng nhau cẩn thận đỡ lão thái thái ngồi xuống, "Sao rồi, đại nương người không sao chứ?"
Kim Bình cùng Trần Hà Đông cũng tiến lên, "Chúng ta có chút kinh nghiệm xử lý mấy chuyện trật khớp này, đại nương, để chúng ta thử xem được không?"
"Thật tốt, làm phiền các ngươi." Lão thái thái nhìn mấy người trẻ tuổi nhiệt tình, trên mặt tươi cười hiền hòa.
Hai người chỉ là có chút kinh nghiệm, kiểm tra cho lão đại nương một chút, liền biết đây không phải là chuyện mà họ có thể xử lý.
"Phải đưa đến bệnh viện." Kim Bình nói.
"Đúng, tình huống này phải kịp thời chữa trị." Trần Hà Đông cũng gật đầu.
Giang Thiển liền đi hỏi thăm người đi đường, "Đại ca, cho hỏi; vị đại nương kia bị trẹo chân, chúng ta muốn đưa bà đi bệnh viện, xin hỏi bệnh viện ở đâu?"
Người thanh niên đi ngang qua cũng rất nhiệt tình nói, "Bệnh viện cách đây không xa đâu, các người đi qua là tới, 20 phút là đến, từ chỗ này đi thẳng, đi đến chỗ kia thì rẽ phải, rẽ phải đi đến... lại rẽ trái."
Vừa rẽ phải lại rẽ trái khiến mọi người nghe mà tối tăm mặt mày.
Đây là khác biệt văn hóa, bởi vì ở đây chỉ phương hướng không phải bảo ngươi đi Đông Tây Nam Bắc, mà là theo xung quanh.
Muốn hỏi có xe buýt thẳng đến không?
Có thì có, nhưng chuyến mới nhất vừa đi rồi, chuyến tiếp theo phải một tiếng sau mới tới.
Cho nên cuối cùng vẫn là hai Binh ca có ích, thay nhau cõng lão đại nương này đến bệnh viện.
Phải nói một câu thể lực của bọn họ thật tốt, bởi vì gia cảnh của lão thái thái này có lẽ rất tốt, vẫn rất phúc hậu.
Người bình thường dù đổi lưng thì cũng đã cõng mệt bở hơi tai rồi!
Nhưng Kim Bình cùng Trần Hà Đông hai người chỉ hơi thở dốc, ra chút mồ hôi.
Đến bệnh viện, mọi việc liền thuận lợi hơn nhiều.
Là Giang Thiển đi nộp phí đăng ký, một bác sĩ lão luyện kiểm tra cho lão đại nương, nói: "Bà bị thương rồi."
"Có nghiêm trọng không ạ?" Giang Thiển hỏi.
"Không tính quá nghiêm trọng, chỗ ta có rượu thuốc, xoa vào sẽ giảm bớt rất nhiều, các ngươi đưa đến cực kỳ kịp thời." Bác sĩ nói rồi đi lấy rượu thuốc, xoa bóp cho bà.
Lão đại nương đau đến run lên, bác sĩ nói: "Thím nhịn một chút, tôi xoa bóp một lát thì chân của thím sẽ không bị sưng, chắc một hai ngày là có thể đi được, không thì thím sẽ khó chịu mấy ngày đấy."
"Đại nương, người cố chịu một chút." Giang Thiển cũng nói.
"Yên tâm, cứ làm đi, ta chịu được." Bà đại nương cũng rất kiên cường.
Bác sĩ gật gật đầu, cũng rất nhanh xoa bóp xong, còn lấy băng vải lại đây buộc lên cho bà đại nương, dặn dò: "Ngày mai có thể tháo ra, nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt là có thể đi lại được nhưng tạm thời đừng đi nhiều."
"Tốt, tôi nhớ rồi, đa tạ bác sĩ." Lão đại nương đáp lời.
Bác sĩ liền đi.
"Đa tạ các cháu, làm phiền các cháu quá." Lão đại nương không nén được nhìn mấy người trẻ tuổi, cười nói.
Bà đã nhiều năm không về đây, thật không ngờ lần này đến lại gặp được một đám người trẻ tuổi đáng yêu như vậy.
Trịnh Vân cùng Trâu mong xuân chỉ cười cười, bọn họ không dám nhận công.
Dù sao người là Giang Thiển đỡ, cũng là hai Binh ca thay nhau cõng đến bệnh viện, bọn họ không làm gì.
Nhưng Giang Thiển cũng không để ý, hai Binh ca rõ ràng cũng quen chuyện này, nói: "Đại nương người cứ nghỉ ngơi cho khỏe, chúng ta đợi đưa người về nhà."
"Vừa rồi đã vất vả các cháu rồi, không cần đưa ta, các cháu giúp ta gọi điện thoại, gọi người đến đón ta là được." Lão đại nương cười nói.
Giang Thiển gật đầu, "Đại nương có nhớ số điện thoại không?"
"Ta nhớ, đã thuộc lòng rồi." Lão đại nương cười nói, rồi đưa số điện thoại cho Giang Thiển.
Giang Thiển gọi điện thoại theo số bà cho, bên kia có người nghe, cô liền nói tình hình.
"Vâng, tôi sẽ lập tức thông báo cho người nhà." Người ở đầu dây bên kia vội nói.
Cúp điện thoại, Giang Thiển liền đến nói với lão đại nương, "Đại nương, con đã gọi điện thoại rồi, người cứ chờ ở đây, lát nữa người nhà sẽ đến đón, còn chúng con phải về trước, không thì hết xe buýt mất."
"Tiền viện phí còn chưa trả cho các cháu." Lão đại nương vội vàng nói.
"Không cần, cũng không bao nhiêu tiền." Tiền là Giang Thiển đi nộp, cô cười đáp lời.
Lão đại nương liền nhìn theo bọn họ rời đi.
Mà sau khi Giang Thiển và mọi người rời đi chưa đầy nửa giờ thì có hai người dẫn theo một người đàn ông trẻ tuổi ngoại quốc tới.
Người đàn ông ngoại quốc thần sắc vội vàng, mặt mày lo lắng không che giấu được, rõ ràng đang rất sốt ruột.
Đến khi nhìn thấy lão đại nương đang nói chuyện phiếm vui vẻ với một bà lão ở giường bệnh bên cạnh thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh nói được tiếng Trung, hơn nữa phát âm rất chuẩn, liền oán trách bằng tiếng Trung: "Mẹ nuôi, sao người lại tự ý đi lung tung? Nghe nói người bị đưa đến bệnh viện, làm con hết cả hồn!"
Thẩm lão thái cười nói: "Không cần lo lắng cho ta, ta không sao, chỉ là không cẩn thận trẹo chân thôi."
Lúc đó nhìn xem chỗ cũ nên không chú ý dưới chân, cũng là cô nương xinh đẹp kia kịp thời giúp bà một phen, nếu không cũng không chỉ bị trẹo chân đơn giản thế này.
Chút xíu nữa là bà té sấp mặt rồi, ở tuổi này, lưng mà bị ngã là vỡ xương ngay.
Bà lão bên cạnh vừa mới còn đang khoe mấy đứa cháu với Thẩm lão thái, thấy đây là người ngoại quốc, hơn nữa còn gọi Thẩm lão thái là mẹ nuôi thì kinh ngạc đến ngây người.
Người đàn ông ngoại quốc không quan tâm người xung quanh, thấy sắc mặt và mọi thứ của Thẩm lão thái đều tốt thì mới gật gật đầu, "Đi, chúng ta về trước, gọi bác sĩ gia đình khám lại cho người một lượt."
"Ừ." Thẩm lão thái lúc này không có vấn đề gì, chân chỉ hơi đau thôi, dù sao đã được cứu chữa kịp thời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận