Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 228: Chênh lệch rõ ràng (length: 7766)

Bận đến mười giờ rưỡi, Giang Thiển liền hoàn thành xong phần bài viết trong tay, kiểm tra không có sai sót, rồi đem đến bộ phận quân đội gửi đi.
Việc ở buổi sáng làm xong, buổi chiều Giang Thiển liền chuyên tâm ở cùng các con.
Ngay cả lúc chập tối tắm rửa, cũng là nàng tắm cho bọn nhỏ.
Mấy cái tiểu trứng muối khi được mẹ ôm vào lòng gội đầu thì vô cùng ngoan, miệng còn không ngừng gọi mẹ.
Tiếng gọi làm Giang Thiển mềm cả lòng.
Nhìn mấy cái tiểu gia hỏa này thực sự đáng yêu, khi tắm cho chúng, còn hôn lên từng đứa.
Lúc này, bọn nhỏ cũng cười đáp lại mẹ.
Nhưng cũng nghịch ngợm, khi đặt chúng vào chậu thì bắt đầu nghịch nước.
Nước bắn hết cả vào người Giang Thiển, nhưng Giang Thiển vui vẻ chiều chuộng, cùng chúng nô đùa một lát, bọn nhỏ rõ ràng cũng cảm nhận được tình yêu của mẹ dành cho mình.
Cho nên đều ngồi trong chậu tắm toe toét cười, trông có vẻ rất cao hứng.
Ăn tối xong, Cố Vân Lan liền mang theo long phượng thai sang chơi cùng các em.
Đến khuya mới về, vẫn là Lục Trưởng Chinh đến đón ba mẹ con, nhưng Cố Vân Lan xem hắn như không khí.
Hàn Thế Quốc nhìn mà thấy huynh đệ thật sự không có tiền đồ, bị vợ nắm chặt trong tay.
Đồng thời lại quay về ôm vợ mình nói, "Vợ à, em thật tốt."
Vừa nói liền muốn hôn, kết quả bên cạnh vang lên tiếng gọi giận dữ.
"A!"
Quay mặt lại thì thấy, Lão đại không biết đã tỉnh từ lúc nào.
Nhìn thấy ba định hôn mẹ, nó không nhịn được, trực tiếp phát ra tiếng quát giận dữ để ngăn ba lại.
Hơn nữa cũng rất nhanh bò qua, bắt đầu đẩy ba nó ra.
Hàn Thế Quốc liền thuận thế xuống dưới, vẻ mặt bất lực.
Lão đại liền ghé vào người mẹ, dùng ánh mắt ngây thơ lo lắng nhìn mẹ.
Giang Thiển cũng cạn lời, ngàn phòng vạn phòng cũng không thể nào phòng được, lại gần hôn con trai lớn, "Con trai ngoan của mẹ, con tỉnh từ lúc nào vậy?"
Lão đại a một tiếng, nhưng nó nhận thấy, mẹ không sao.
Nó liền nằm xuống cạnh mẹ, sau đó không cho ba lại gần.
Hàn Thế Quốc định đến gần nó liền lập tức đứng lên đẩy ra, Giang Thiển bị chọc cười.
Nhưng rất nhanh lại không cười được, bởi vì tên này ở khoản này luôn có rất nhiều biện pháp!
Chẳng phải sao, khi nàng đang dỗ con ngủ, hắn liền từ phía sau lưng tiến tới!
Để phòng ngừa lộ hàng, còn cầm thêm một chiếc chăn mỏng đắp lên.
Giang Thiển vất vả lắm mới dỗ con ngủ được, mới có thời gian ứng phó hắn, nhưng không dám ở trong phòng tiếp tục nữa, chỉ có thể lảng sang phòng làm việc.
Tối hôm đó, Hàn Thế Quốc vẫn là như thường có thể ăn uống no đủ.
Ba ngày liền buổi tối đều không được yên, nghẹn một thời gian dài nên anh được gọi là vô cùng hăng hái.
Ngày thứ hai đi làm, lại tạo thành sự khác biệt rõ rệt với Lục Trưởng Chinh.
Lục Trưởng Chinh trông như cà tím bị sương đánh.
"Cái vẻ mặt hớn hở của ngươi không thể nào thu lại được sao!" Lục Trưởng Chinh tức giận nói.
Hắn đã như vậy rồi mà tên huynh đệ này thật sự một chút không hề biến mất.
Hàn Thế Quốc nói: "Vợ chồng cãi nhau thôi, cũng không phải việc gì ghê gớm, có sai thì nhận sai, biết sai thì sửa, ta thẳng thắn một chút là không có vấn đề gì."
"Ngươi nghĩ ta không muốn sao, nhưng cũng phải có cơ hội chứ, Vân Lan bây giờ cũng đã ngủ riêng với ta rồi!" Lục Trưởng Chinh yếu ớt nói.
Hắn chịu không được nhất là chiến tranh lạnh, cố tình Cố Vân Lan lại thích nhất là chiến tranh lạnh.
Hàn Thế Quốc buông tay.
Anh không giúp được.
"Lần trước nhờ ngươi giúp, sao lại không có tác dụng vậy? Có phải ngươi không có nói với vợ ngươi không?" Lục Trưởng Chinh lại nói.
"Có nói, nhưng vợ ta nói bảo ta đừng can thiệp vào chuyện hai người các ngươi."
Lục Trưởng Chinh: "... Vợ ngươi đây là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn sao?"
"Nói gì vậy, vốn dĩ vợ ta và vợ ngươi quan hệ vốn đã tốt; ngươi gặp phải chuyện này, vợ ta đương nhiên sẽ cùng phe với vợ ngươi, ta còn chút nữa bị ngươi liên lụy, may mà ta giữ mình trong sạch."
"Ý ngươi là gì? Ngươi giữ mình trong sạch chẳng lẽ ta không đúng sao? Nói đi ta gặp phải chuyện gì? Chẳng phải ta cũng không biết sao, tự nhiên cô ta đã nhào lên rồi, còn tưởng là có chuyện gì mới ra chỗ vắng người nói chuyện!" Lục Trưởng Chinh cũng hối hận muốn chết.
Biết Hà Ngọc Liên có thể làm ra chuyện như vậy, anh đã sớm tránh xa rồi!
Hàn Thế Quốc cười cười, "Đó là do mị lực của ngươi quá lớn, ỷ mình lớn lên đẹp trai, lúc trước liền như con chim Khổng Tước tốn chỗ mà đi nghênh ngang!"
Lục Trưởng Chinh: "..." Anh ta căn bản không có được!
Giang Thiển cũng không quản Lục Trưởng Chinh đang lẩm bẩm thế nào.
Hôm nay cô cũng bắt đầu đi làm.
Rời khỏi đơn vị hơn nửa tháng, nhưng khi quay lại Giang Thiển vẫn là rất thích hoàn cảnh ở nơi này.
Đương nhiên, nếu Hà Ngọc Liên không có ở đây thì sẽ tốt hơn.
Nhưng có ở cũng không quan trọng, bởi vì khả năng bỏ ngoài tai của Giang Thiển rất tốt, xem như cô ta không tồn tại là được.
Hơn nữa sau khi Hà Ngọc Liên qua đi làm, cũng rất ít khi có qua lại gì với cô, lần này chia vải không có phần của cô ta, mọi người cũng xem như đã phân biệt rõ ràng rồi.
Về phần cô ta hồi Cố gia đi có thể ăn được phần vải cô lấy cho Cố thủ trưởng và Cố phu nhân hay không, thì không quan trọng.
Bởi vì ý định của cô là cho đến Hàn Thế Quốc sư phụ sư mẫu biết là được.
Cô còn không đến mức không có kết cấu đến thế, chỉ vì không muốn Hà Ngọc Liên có vải mà lại làm mất lễ nghĩa.
Hôm nay trong văn phòng vẫn có một vài công việc cần phải làm vì hiện tại quá nóng lại nhiều muỗi, cho nên quân đội muốn triển khai một đợt diệt muỗi.
Vì vậy, liền cần bộ tuyên truyền của bọn họ viết một số bản thảo để tuyên truyền.
Lần này do Phùng Bác Văn và Hà Ngọc Liên viết bài, viết xong thì Giang Thiển, Cố Vân Lan cùng Trình Miêu ba người sẽ cùng đi tuyên truyền.
Ba người tuyên truyền là hết sức có lực cộng thêm Hàn Thế Quốc và Lục Trưởng Chinh cũng được giao nhiệm vụ này, lấy không ít vôi bột các thứ lại đây rắc.
Đây cũng là làm cho đợt diệt muỗi này hiệu quả vô cùng tốt.
Bởi vì trong một thời gian ngắn ngủi, mọi người đều có thể cảm nhận rõ ràng, những con muỗi kia đều đã giảm đi rất nhiều!
Nhưng cũng là do tăng thêm sức mạnh tuyên truyền, muốn mọi người bảo trì vấn đề vệ sinh thật tốt, có như vậy mới không chiêu mời nhiều ruồi muỗi đến vậy.
Bận rộn xong việc này thì lửa giận trong lòng Cố Vân Lan cũng giảm đi không ít, vốn định hòa thuận với Lục Trưởng Chinh, thì lúc này, Hà Ngọc Liên đến tìm người chị họ này.
Muốn tìm nàng đi ra ngoài nói chuyện.
Cố Vân Lan không để ý tới, "Ta với cô không có gì đáng nói!"
"Chị họ, em thật sự muốn cùng chị giải thích một chút!" Hà Ngọc Liên mím môi nói.
Giang Thiển, cùng Phùng Bác Văn và Trình Miêu mấy người nhìn cái bộ dạng của cô ta mà thấy chán ghét, đúng là quá giả tạo!
Cố Vân Lan cười lạnh một tiếng, không thèm nhìn cô ta.
Hà Ngọc Liên không nói gì liền trở về.
Chỉ là khi tan tầm, thấy Giang Thiển cùng Cố Vân Lan muốn đi cô ta lập tức đi đến chỗ hai người, còn nói với Giang Thiển: "Giang cán sự, tôi muốn cùng chị họ tôi nói chuyện riêng."
Giang Thiển đương nhiên không thèm để ý đến cô ta, đánh giá cô ta một cái, liền nhìn sang Cố Vân Lan.
Cố Vân Lan bảo cô ta ở lại, cười lạnh nhìn Hà Ngọc Liên: "Cô có gì thì nói thẳng, ở đây không có chuyện gì là Thiển Thiển không thể nghe!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận