Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 189: Thiên đại náo nhiệt (length: 7747)

Bành Tuyết cùng Cố Vân Lan hai người thật sự là những thợ săn vô cùng kiên nhẫn.
Vào giữa hạ tuần tháng giêng đã biết chuyện giữa Cố Hiên và Cố Hiểu Lan, thế nhưng hai người vẫn nhẫn nhịn không hé lộ, cứ như từ đầu đến cuối không hề hay biết chuyện này.
Cả tháng hai đều là gió êm sóng lặng.
Mãi cho đến tháng ba, khi đã điều tra rõ ràng toàn bộ sự tình Cố Hiên làm, hơn nữa cũng nắm chắc quỹ tích của hai người, Hai người lúc này mới lôi đình ra tay, đối với Cố Hiên và Cố Hiểu Lan hai người nhất kích tất sát!
Một ngày này, Cố Hiên đã nghẹn rất lâu, liền lấy cớ khẩn cấp chạy sang đây thăm cháu ngoại để tìm Cố Hiểu Lan.
Mẹ Hiểu Lan liền ra bên ngoài cùng người khác trò chuyện gì đó, nói là tán gẫu, chủ yếu chính là canh chừng.
Vừa có gì gió thổi cỏ lay, liền sẽ lập tức lên tiếng nhắc nhở người trong nhà.
Nhưng có một đứa trẻ chạy lại đây gọi bà, "Trương nãi nãi, con gái nhà Cố thủ trưởng có chút việc tìm bà, đang ở đằng kia, bảo bà qua đó một chuyến."
Con gái nhà Cố thủ trưởng? Đó chẳng phải là Cố Vân Lan sao!
Mẹ Hiểu Lan sợ đối phương trực tiếp tới, cho nên không chút do dự cũng liền đi ra, quả nhiên liền nhìn thấy Cố Vân Lan.
Nhìn thấy đứa con gái nuôi này, trong mắt mẹ Hiểu Lan thoáng qua một tia vẻ oán độc!
Đều bị bà ta cố ý đổi, ai ngờ con nhỏ chết tiệt, tiện nhân kia lại còn có thể tìm được cha mẹ ruột, điều này thật sự là khiến người không thể tưởng tượng!
Mà cũng chính bởi vì con nhỏ đáng chết kia trở về, cho nên địa vị của con gái mình ở Cố gia mới xuống dốc không phanh!
Bảo bà ta làm sao có thể không hận?
Bất quá bây giờ đối phương đã cứng rắn cánh, bà ta cũng không dám dùng sức mạnh.
"Tính tính, cũng đã nhiều năm không gặp rồi nhỉ?" Cố Vân Lan cười như không cười nhìn người mẹ nuôi này.
Nếu là đối xử tốt với nàng, Cố Vân Lan cũng sẽ không vô tình như vậy, thế nhưng từ nhỏ đến lớn, nàng đã trải qua những ngày tháng gì?
Có thể sống sót đi ra, chính Cố Vân Lan hồi tưởng lại đều cảm thấy không thể tưởng tượng, cũng cảm thấy giống như từ nơi sâu xa có một bàn tay lớn vẫn luôn đẩy nàng đi ra vậy!
Sau khi được nhận về Cố gia, nàng không tự mình động tay đến chuyện của người đã thay đổi cuộc đời mình, cha mẹ nuôi, cũng đã xem như nàng nhân từ!
Mẹ Hiểu Lan đặc biệt biết ngụy trang, bà ta đỏ hoe hốc mắt, "Vân Lan, con khỏe không? Mẹ vốn cũng muốn đi thăm con, nhưng nghĩ con bận rộn, lại lo lắng con không vui không muốn nhìn thấy mẹ, cho nên liền không dám đi qua."
"Ngươi còn biết ta không muốn nhìn thấy ngươi à? Ta từ nhỏ đến lớn, các ngươi đều đối xử với ta như thế nào? Sao các ngươi có thể nhẫn tâm như vậy, thay đổi cuộc đời ta, còn hà khắc với ta như vậy? Các ngươi đối xử với con gái Cố gia như vậy, nhưng Cố gia lại đối xử với con gái các ngươi như thế nào? Lương tâm của các ngươi có phải đã cho chó ăn rồi không?" Cố Vân Lan lạnh giọng nói.
Đối với việc này, Cố Vân Lan đã sớm buông bỏ, hiện tại lôi ra xào lại chuyện cũ, cũng chẳng qua là...
Nàng lơ đãng liếc nhìn bên kia, Bành Tuyết đã dẫn theo đám tiểu ca hừng hực khí thế chiến đấu, tránh mặt các nàng tiến vào!
Sự chú ý của mẹ Hiểu Lan đều bị nàng hấp dẫn, đương nhiên không chú ý: "Vân Lan, mẹ biết có lỗi với con, nhưng trong nhà điều kiện như thế nào, con cũng biết mà, huống hồ con cũng vẫn đi học lên đại học đó sao? Trong thôn chúng ta cũng chỉ có mình con là con gái mà học được nhiều chữ như vậy..."
"Nói nhảm, vậy cũng là chính ta nộp học phí, tự mình kiếm tiền sinh hoạt, liên quan gì đến các ngươi!" Cố Vân Lan hừ lạnh.
Ánh mắt mẹ Hiểu Lan lấp lánh, "Con không sợ, ta đem chuyện con đi học bán mình ở điểm này nói ra, để chồng con bây giờ biết sao?"
Con nhỏ chết tiệt quả nhiên là không biết xấu hổ, lúc đi học vậy mà đã thông đồng với đàn ông bên ngoài, bán thân thể của mình.
Cố Vân Lan nghe vậy đầy mặt chế giễu, "Các ngươi bây giờ còn không biết vì sao ta có tiền đi học, còn tưởng là ta thật làm cái gì sao? Ta cũng không sợ nói thật cho ngươi biết, ta ở trong hầm cũ sau nhà các ngươi, phát hiện rất nhiều lão Viên đầu, còn có một ít cá vàng, ta chính là cầm mấy thứ kia nhà các ngươi, đi đổi tiền cung cho chính mình đi học đấy!"
Đây đương nhiên là chuyện không thể xảy ra, nàng đều là nhặt được đồ ở bên ngoài!
Đây là cố ý nói ra để chọc tức bà mẹ nuôi này.
Quả nhiên mẹ Hiểu Lan ngây người, "Hầm cũ nhà ta đâu còn có mấy thứ đó?"
"Cái hầm rách nát đó đều đã đổ sụp, mà các ngươi vẫn ném ta vào bắt bế môn tư quá, đơn giản chỉ là lúc ấy ta ăn nhiều khoai lang, liền bị các ngươi nhốt cả đêm, lúc đó còn nghe thấy tiếng chuột kêu, ta cực sợ, nên mới vốc đất ném chuột, muốn dọa chuột chạy, kết quả sờ soạng một hồi, liền bắt được cái lão Viên đầu, ngươi nói có khéo không?" Cố Vân Lan cười híp mắt nói.
Bị ném vào cái hầm đổ sụp đó nhốt cả đêm mà không bị đè chết đã là vận may nghịch thiên, nơi nào còn có lão Viên đầu nào?
Đều là tùy tiện nói ra lừa gạt người mẹ nuôi này.
Nhưng mẹ Hiểu Lan lại thật sự tin!
Bởi vì nhà bà ta còn có mấy nhà bên cạnh trước kia là đất nhà của một lão địa chủ, sau bị phá sập xuống mà thành ra như vậy.
Cho nên nếu như dưới đất có chôn giấu thứ gì bảo bối, vậy thì không phải là chuyện gì hiếm lạ!
"Mày... con nhỏ chết tiệt..." mấy chữ vừa muốn thốt ra, liền bị bà ta nuốt trở vào, "Con nha đầu kia, con phát hiện chuyện này sao không nói cho người nhà biết? Những lão Viên đầu đó con bán được bao nhiêu tiền? Con đi bán nhất định sẽ bị người ta ăn thịt đấy!"
Mẹ Hiểu Lan lập tức đau lòng run rẩy!
Cảm thấy đã bỏ lỡ một khoản tiền lớn!
"Bị người ta làm thịt thì thôi, dù sao ta cũng đổi đủ tiền chi tiêu cho việc học hành của mình rồi, không quan trọng, chỉ là ta cũng không dám đào sâu, sợ hầm sập, cũng không biết bên trong còn có hay không nữa?" Cố Vân Lan tiếc nuối nói.
Mẹ Hiểu Lan rất kích động, bà ta cảm thấy chắc chắn là vẫn còn!
"Ôi chao, sao ta có thể nói chuyện này cho ngươi, ngươi đang cố lừa ta!" Cố Vân Lan đương nhiên nhìn thấy vẻ tham lam trong ánh mắt bà ta, phản ứng kịp rồi làm ra vẻ ảo não nói.
Nàng từ nhỏ đã lớn lên trong những chuyện này với cha mẹ nuôi, bọn họ là người thế nào nàng còn không biết sao?
Đây chính là một lũ sài lang hổ báo tham lam vô cùng!
Nàng hy vọng bọn họ sẽ đi đào cái hầm đổ nát kia!
Mẹ Hiểu Lan cười híp mắt nói: "Con bé này nói gì vậy? Mấy thứ kia vốn là đồ trong nhà, con lấy đi học không phải là tiền trong nhà sao? Vậy mà con vẫn còn hận chúng ta!"
Con nhỏ chết tiệt kia thật sự là gặp may, vậy mà để nó nhặt được nhiều thứ tốt như vậy ở nhà mình!
Bất quá không sao, chờ bà ta báo tin về nhà, gọi lão già cùng con trai đi đào, nhất định có thể đào ra được thứ gì tốt!
"Ta đến đây một chuyến, ngươi không mời ta vào uống ly trà à? Cố Hiểu Lan chẳng phải là đã từ chức ở nhà sao?" Cố Vân Lan thấy thời gian không sai biệt lắm, cũng không muốn đối phó với mẹ Hiểu Lan nữa, trực tiếp đi vào trong.
Việc này làm mẹ Hiểu Lan trở mặt, vội vàng nói: "Hiểu Lan ra ngoài rồi, nó không có ở nhà đâu..."
"Nó không có ở nhà à? Vậy cũng không sao, ta vào xem đứa nhỏ!"
Sắc mặt mẹ Hiểu Lan thay đổi, nhanh chóng muốn nói gì đó, kết quả là nghe thấy bên kia bùng lên tiếng thét chói tai!
"Đây chẳng phải là giọng của Hiểu Lan sao? Ngươi còn nói không có ở nhà! Bất quá đây là làm sao vậy? Sao lại kêu lớn như vậy?" Cố Vân Lan vừa nói vừa bước nhanh vào trong.
Chuyện náo nhiệt lớn như vậy, sao có thể thiếu nàng được?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận