Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 448: Đệ nhị bộ sân (length: 8046)

Bất quá không chỉ có trong nhà có chuyện tốt, Giang Thiển cũng có.
Bởi vì lần này trở về Hàn mẫu liền nói với nàng, "Chúng ta sân cách vách gia đình kia, nhà nàng muốn bán đi chỗ phòng ở cách vách chúng ta, chỉ là giá đặc biệt đắt, ra giá hai ngàn sáu trăm đồng tiền."
"Thật sao? Nương mau dẫn ta đi xem thử." Giang Thiển vừa nghe, không nói hai lời liền nói.
"Ngươi đừng nóng vội, nhà kia phòng ở đều không ai hỏi đến." Hàn mẫu cười nói.
"Vì sao?" Giang Thiển ngoài ý muốn, "Bên ngoài rất thiếu phòng ốc sao?"
"Phòng ở thì thiếu, nhưng là phải có tiền mua mới được, nhà kia lại nói, hai ngàn sáu trăm đồng tiền là một xu không bớt, cái giá này vốn dĩ còn cao hơn giá thị trường, nhà người ta phòng ở tốt cũng chỉ bán hai ngàn năm trăm, nhà nàng chỗ đó phòng ở rất cũ nát, ngay cả cái tường viện đều không có, mà lại báo 2600, trả một xu cũng không bớt, tất cả mọi người không hỏi han gì." Hàn mẫu giải thích, tuy rằng trước đó sân Giang Thiển mua Hàn Thế Quốc cũng không nói cho nàng biết bao nhiêu tiền, nhưng lần này nhà này nàng đều nghe người bên cạnh nói về giá cả thị trường phòng ốc.
Nhưng Giang Thiển cũng sốt ruột, bởi vì nàng cảm thấy không phải không có người muốn, mà là người ta muốn ép giá, có thể chỉ cần bớt một chút, liền có thể trong vài phút bị người mua đi ngay.
Bởi vì hiện tại phòng ở thật sự quá khan hiếm, nhà ngang đều có người muốn tranh giành, đừng nói kiểu sân như vậy.
Nàng cũng không muốn chờ, trực tiếp liền theo Hàn mẫu đi tìm đối phương.
Đối phương là một đại nương, họ Trần.
Hàn mẫu nhìn thấy nàng liền muốn lôi kéo nàng ép giá.
Trần đại nương thật sự không muốn giảm giá, muốn thì 2600 mua đi, không thì không nói nhiều làm gì.
Giang Thiển lộ vẻ mặt giãy giụa và do dự, cuối cùng lúc này mới đồng ý hai ngàn sáu trăm đồng tiền mua căn phòng ở.
Kế tiếp liền tới phòng quản lý nhà đất.
Vẫn là nhân viên công tác lần trước, hắn tên Trần Hữu Bách, hắn còn biết vị Trần đại nương bán nhà này, phòng ở treo bán ở chỗ hắn, đương nhiên, hắn cũng biết Giang Thiển.
"Giang đồng chí, ngươi lại muốn mua phòng ở sao? Còn muốn mua nhà Trần đại nương?" Trần Hữu Bách ngoài ý muốn nói.
"Hữu Bách cậu biết à?" Trần đại nương cũng ngoài ý muốn.
"Biết chứ, Giang đồng chí là nữ trạng nguyên trong kỳ thi đại học lần đầu tiên của chúng ta đấy." Trần Hữu Bách cười nói: "Nhưng Giang đồng chí không phải mua nhà của Trương đại gia sao?"
"Đúng vậy, nhưng nếu còn có, ta cũng phải mua chứ, ta bốn đứa con trai, không có nhà sau này chúng nó kết hôn kiểu gì? Cuộc sống này tằn tiện góp nhặt được tiền đều bỏ hết vào đây." Giang Thiển vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
"Bốn đứa con trai đủ rồi đấy." Trần Hữu Bách vừa thuần thục viết giấy tờ mua bán, vừa nói: "Như vậy đã có hai căn phòng rồi, còn có thể mỗi người một căn cơ mà?"
"Nếu có điều kiện kia, đương nhiên phải mỗi người một căn rồi, anh em với nhau thì tốt, từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Nhưng ta là dâu con tới đây, có thể không biết bao nhiêu chuyện lớn nhỏ, đàn bà lắm chuyện sao? Chị em dâu vừa về cửa đã phải lo liệu riêng rồi, sống chung thì sẽ như chiêng trống vang trời lên lúc huynh đệ có tốt tình cảm thế nào cũng mất!" Giang Thiển than thở nói.
Trần đại nương đồng ý nói: "Cô nói không sai, nếu có điều kiện thì nên ở riêng ra không thì chuyện này mâu thuẫn kia mâu thuẫn, anh em có tốt tình cảm thế nào cũng không chịu nổi người đầu ấp tay gối làm xói mòn!"
Trần Hữu Bách nghe cũng nghĩ đến chuyện nhà mình.
Bọn họ cũng là ba anh em, hắn là út, nhưng chị dâu cả với chị dâu hai ở chung, các nàng thật sự ba ngày một lần ồn ào nhỏ, năm ngày một lần tranh cãi lớn.
Vợ hắn năm kia chưa cưới, việc đầu tiên lo lắng chính là chuyện này, cũng không muốn cùng hắn kết hôn.
Vẫn là hắn gian xảo, dù sao cũng làm bên phòng quản lý nhà đất nên tự mua một căn nhà nhỏ.
Tuy rằng chỉ là cái nhà ngang trong một căn nhỏ, diện tích 40 mét vuông.
Nhưng vợ hắn liền rất vui, nhìn cũng rất hài lòng, liền đồng ý kết hôn.
Bây giờ chuyển ra, bọn họ mang theo đứa con gái ba người một nhà sống, cũng rất thoải mái.
Thỉnh thoảng về nhà cũ một chuyến, thì chị dâu cả và chị dâu hai vẫn liếc ngang liếc dọc, nhìn họ với ánh mắt ghen tị!
Còn có anh cả và anh hai cũng có chút khó chịu với hắn.
Cho nên như Giang Thiển nói, nếu có điều kiện kia, vẫn là tách ra ở tốt nhất.
Nhưng có thể như Giang Thiển, trước sau bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua nhà thì thật sự quá hiếm!
Giang Thiển cũng biết mình giàu có nói ra: "Hai căn nhà này thật sự là vét sạch hết tiền bạc của mấy năm kết hôn, còn phải đi tìm hàng xóm vay một khoản lớn, bất quá cứ mua hết cũng tốt, làm xong chuyện này sớm, ta cũng sớm thảnh thơi."
"Sinh con trai là như vậy đó, nếu là sinh con gái thì tốt rồi, cho nó tìm người có nhà thì không cần phải phí nhiều công sức thế." Trần đại nương cũng thông cảm với áp lực nuôi con trai.
Bởi vì chính bà cũng có hai đứa con trai.
Lần này bán đi căn nhà này, cũng là bởi vì con trai út muốn mua một cái khác ở kinh thành, bên kia gần nơi nó làm việc, cũng không cần vất vả đi lại, đương nhiên con dâu út cũng ở bên đó.
Cho nên mua được một căn bên đó cũng rất tốt, chỉ là không đủ tiền.
Thế nên bà mới lựa chọn bán chỗ này để bù vào.
Nhưng phòng bán xong, vẫn phải chia đều cho cả hai con trai lớn bé.
Mà không thể trách Trần đại nương nói như vậy, bởi vì có thể mua nhà cho con gái thì thật sự quá ít cho dù đến đời sau cũng là vậy, chứ đừng nói là bây giờ, kia căn bản là chuyện không thể.
Đời sau trừ người giàu có, thì chỉ có con một mới có đãi ngộ này, nhưng cho dù như thế, vẫn phải tìm môn đăng hộ đối để phòng bị người khác ăn sạch không còn!
Bất quá đụng chạm đến vấn đề mang tính tranh luận, ở đây sẽ không nói nhiều.
Dù sao Giang Thiển thì than khóc một trận, nhưng sau đó vẫn đưa cho Trần Hữu Bách một miếng thịt khô.
Nói với hắn nếu có nhà tốt thì lại tìm nàng, nếu nàng không ở thì tìm cha mẹ chồng nàng nói cũng được, nàng cho dù phải đi vay khắp họ hàng thân thích, đều muốn giải quyết dứt điểm những mâu thuẫn giữa anh em nhà mình.
Trần Hữu Bách bị ép nhận miếng thịt khô nặng hai cân này, sau đó vỗ ngực đáp ứng chuyện này.
Đồng thời cũng hâm mộ: Sao người này không phải mẹ ta?
Hắn đều muốn làm con trai của Giang Thiển.
Bởi vì ba mẹ hắn chẳng quản cái gì cả, chỉ nói: "Cứ cưới về là được rồi, có chỗ mà ngủ là được rồi, con cái từ từ rồi sẽ lớn."
Đối với mâu thuẫn giữa anh em chị dâu, cũng như chuyện cháu trai cháu gái đánh nhau khóc nháo dường như là không thấy.
Hơn nữa, để mua căn nhà kia, lúc trước hắn cũng đã vay mượn khắp cả bạn bè đồng nghiệp thân thích mới đủ tiền đấy, bây giờ vẫn còn thiếu một chút, vẫn chưa trả hết đây.
Nếu có người mẹ như vậy vì con mà nghĩ, vay tiền cũng muốn mua nhà trước cho các con, cuộc sống phải thoải mái thế nào đây?
Đáng tiếc mình không có cái mệnh đó mà.
Cứ như vậy, Giang Thiển toàn bộ trả tiền để có được khu Tứ Hợp Viện thứ hai của mình ở kinh thành!
Khiến cho những người đang đợi Trần đại nương giảm giá đều là ảo não không thôi!
Nhưng Giang Thiển cũng không quan tâm, tiền của nàng đều là nguồn gốc đứng đắn, căn bản không sợ kiểm tra.
Đúng là "chính trực không sợ gian tà"!
Mua xong phòng, nàng mang theo Hàn phụ Hàn mẫu cùng qua đây xem nhà.
Cũng chỉ là hai bên hàng xóm mà thôi, nhưng vì bên sân nhà Hàn phụ Hàn mẫu đủ người ở, nên Giang Thiển không có ý định tu sửa sân bên này, chỉ định quây lại tường rào là được, phần còn lại sẽ để cho Hàn phụ Hàn mẫu qua đây khai hoang làm ruộng.
Ừm, biến cái sân này thành vườn rau để dùng!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận