Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 235: Nhất thất túc thành thiên cổ hận! (length: 7868)

Không nói chuyện quê nhà, tin tức rất nhanh liền lan truyền ra.
Lại nói Giang Nguyệt bên này.
Nàng sáng sớm liền thu gom hành lý rời nhà mẹ đẻ trở về nhà họ Vương.
Nhà họ Vương đương nhiên không muốn để cho Giang Nguyệt trở về.
Mặc kệ là Vương mẫu hay là Vương Hạc Tùng, đối nàng đều là chán ghét tới cực điểm, hơn nữa nàng về nhà mẹ đẻ sau mẹ con bọn hắn ngày ngược lại còn nhẹ nhõm dễ chịu vô cùng.
Thật là đã lâu yên tĩnh lại còn thanh tĩnh a!
Cho dù Vương mẫu muốn trông cháu trai, nhưng cũng hoàn toàn làm được, một chút cũng không cần nàng!
Ngày tốt lành này đang trải qua, kết quả cái tang môn tinh này muốn trở về, mẹ con bọn hắn làm sao có thể đồng ý?
Trực tiếp liền đem nàng ngăn ở ngoài cửa.
Giang Nguyệt đặc biệt muốn rất có cốt khí quay đầu rời đi, không cho nàng vào nhà? Nàng còn không muốn trở về đâu!
Nhưng lần này nàng là thật không có chỗ để đi, tối hôm qua sự tình đã triệt để đoạn mất đường tiếp tục ở nhà mẹ đẻ được nữa, cho nên chỉ có thể ở trước cửa nhà họ Vương cố thủ không đi.
Vương mẫu cùng Vương Hạc Tùng cũng lười phản ứng nàng.
Nhưng nếu bọn họ tưởng là Giang Nguyệt dễ đối phó như vậy thì sai rồi.
Mẹ con bọn hắn không cho nàng vào cửa, nàng vậy mà liền thu gom hành lý theo Vương Hạc Tùng đến đơn vị của hắn!
Vương Hạc Tùng thật là hận không thể bóp chết nữ nhân này, tay kia cũng đã cao cao giơ lên định đánh xuống!
"Ngươi đánh đi, có bản lĩnh ngươi cứ đánh chết ta, bằng không ta liền chống chịu ngươi đánh, đi ra tổn thương, đến đơn vị các ngươi ầm ĩ, xem ai ồn ào hơn ai!" Giang Nguyệt cười lạnh nói.
Ngày của nàng như thế không tốt, làm sao có thể để cho Vương Hạc Tùng dễ chịu?
Nàng vốn là người trời chọn, từ nhỏ liền cao quý, kết quả bởi vì lúc đó đi vào ngõ cụt, lúc này mới hạ mình ủy thân cho hắn.
Hắn không biết trân trọng, không đem nàng thật cao cúng bái thì thôi, thế nhưng còn dám đối xử với nàng như vậy.
Ngày ở cữ càng là đánh nàng, còn đem nàng đuổi ra khỏi nhà.
Mối thù trong tháng ở cữ không đội trời chung, bây giờ nàng trở về để tính sổ với hắn!
"Cho ngươi 200 đồng, chúng ta ly hôn!" Vương Hạc Tùng hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, lớn tiếng nói.
Vì có thể ly hôn, hắn thậm chí nguyện ý ra một mớ tiền, cho 200 đồng tiền phí ly hôn!
"200 đồng? Ngươi đuổi ăn xin hả?" Giang Nguyệt mỉa mai.
Vương Hạc Tùng nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi ra giá đi, chỉ cần ta có thể làm được, ta đều có thể cho ngươi!" Coi như là cái giá hắn trước đây phản bội Giang Thiển, cùng tiện nhân này chung chạ.
Cũng là đã trải qua như vậy một phen về sau, hắn mới biết được, cái gì gọi là nhất thất túc thành thiên cổ hận!
Hắn không chỉ một lần nửa đêm tỉnh mộng, mơ thấy lúc trước hắn cưới là Giang Thiển.
Nếu lúc đó cưới là Giang Thiển, hiện tại khẳng định hắn sẽ trôi qua rất hạnh phúc, mẹ hắn khẳng định cũng sẽ rất vui vẻ, sẽ không mới hai năm mà tóc trắng đã mọc nhiều như vậy!
Ánh mắt Giang Nguyệt như có làn khói đi xuống, nhìn chằm chằm hắn nói: "Vì ly hôn với ta, ngươi thật đúng là chịu bỏ ra à, còn tùy tiện để ta ra giá? Ha ha! Ngươi thật nghĩ ta Giang Nguyệt hiếm lạ mấy cái tiền dơ bẩn đó của ngươi sao, ta chưa thấy qua cái gì, mấy cái đồng tiền của ngươi thì chính ngươi giữ lại mua quan tài mà dùng đi! Ta cho ngươi biết Vương Hạc Tùng, đời này ta quấn lấy ngươi, ngươi mơ tưởng thoát khỏi ta, cho dù đến chết, ta cũng sẽ không ly hôn với ngươi!"
Vương Hạc Tùng lần này vậy mà không tức giận, mà ngơ ngác nhìn nàng, "Nếu ngươi muốn dây dưa cả đời, vậy tùy ngươi, đời ta xong rồi, ngươi cũng sẽ như thế!"
Giang Nguyệt cũng không muốn chính mình xong đời, nàng là thiên chi kiêu nữ, là nhân vật chính trời sinh, tất cả mọi người nên xoay quanh nàng, nên lấy ý chí của nàng làm chuẩn tắc để phục vụ nàng!
Nàng cũng có tiền đồ và tương lai tốt đẹp đang chờ nàng!
Nhưng thua người không thua trận, nàng há có thể để Vương Hạc Tùng nói trên miệng hơn nàng?
Cười lạnh nói: "Xong đời thì xong đời, xem ai xui xẻo!"
Vương Hạc Tùng không phản ứng nàng, xoay người rời đi.
Còn Giang Nguyệt thì thuận lợi trở về nhà họ Vương, vốn tâm tình nàng vẫn hết sức kém cỏi bởi vì nàng thấy dáng vẻ Vương Hạc Tùng thì sợ không thể nào trở thành người đứng đầu trấn nhỏ.
Hàn Thế Quốc còn chưa chết, Vương Hạc Tùng không thành người đứng đầu thì có ý nghĩa gì?
Hơn nữa người như Vương Hạc Tùng, nàng thật không hiểu sao trong nguyên tác lại có tiền đồ được?
Cho nên, nàng chọn Vương Hạc Tùng thật sự là vừa mất tiền vừa mang tật!
Chịu uất ức lớn như vậy, tâm tình nàng sao có thể tốt?
Kết quả, lúc nhìn thấy đứa con trai đã lớn của nàng, tâm tình của nàng lại trở nên tốt lên!
Không phải vì đứa con này được Vương mẫu chăm sóc tốt, mà là vì gương mặt nó quá giống Mã Lại Tử!
Nếu là người bình thường nhìn thấy con trai lớn lên giống người tình của mình thì sẽ sợ hãi lo lắng, nhưng tư duy của Giang Nguyệt lại không giống.
Bởi vì nhà họ Vương lại không quen Mã Lại Tử, sao có thể nhận ra?
Chỉ cần nghĩ đến việc nhà họ Vương cẩn thận nuôi dưỡng đứa con của loại du côn lưu manh như Mã Lại Tử, nàng liền cao hứng!
Dám đối xử tệ bạc với nàng như vậy, nàng há có thể để cho nhà họ Vương dễ chịu?
Chờ xem, đợi đến khi già phát hiện con trai không phải con ruột thì xem phản ứng của hai mẹ con bọn họ ra sao!
Nàng đang đợi xem mặt bọn họ ngày đó!
Vì cao hứng, nên nàng còn chịu trêu đùa con trai một chút.
Chỉ là đứa trẻ này không quen nàng, đương nhiên cũng không muốn gần nàng, trực tiếp bò đi tìm Vương mẫu, bà nội nó.
Vương mẫu mệt mỏi cả người lẫn tâm.
Bà và cô con dâu này là trời sinh khí tràng không hợp nhau, khi nàng về nhà mẹ đẻ thì bà cảm thấy cả người đều thoải mái tự tại.
Kết quả bây giờ nàng ta quay lại, bà thật sự là cái gì cũng thấy không vừa, cái gì cũng thấy không thoải mái!
Bà cũng không ở nhà nữa, trực tiếp mang theo cháu trai đi tìm con gái.
Bà có bốn người con gái đã gả về quanh trấn, đi tìm con gái để trút nỗi đắng cay.
Các con gái của Vương mẫu cũng không phải quả hồng mềm, thấy mẹ mình buồn rầu như vậy thì đương nhiên sẽ theo mẹ về để giáo huấn cô em dâu này.
Nhiều cô ni cô như vậy, một hai cô trở về cũng đủ cho Giang Nguyệt uống một bình.
Hơn nữa các cô ấy thật sự là thay nhau trở về, đều là tới để trông chừng Giang Nguyệt không làm bậy!
Giang Nguyệt tức muốn chết, nàng cũng không phải trở về để làm bảo mẫu cho nhà họ Vương, trực tiếp liền cãi nhau với các cô ni cô.
Nhưng nàng nào phải là đối thủ của mấy cô ni cô này?
Bị đánh đến khóc la om sòm!
Nhà họ Vương sau nửa năm yên tĩnh, lại một lần nữa gà bay chó sủa lên, cũng lại trở thành trò náo nhiệt để xóm làng hóng chuyện.
Nhất là sau khi tin tức từ quê nhà truyền tới, mọi người biết hóa ra Giang Nguyệt trước khi cưới đã qua lại với Vương Hạc Tùng.
Hiện tại mọi việc đã rồi thì không thể nói tác phong có vấn đề, bởi vì chuyện này phải bắt quả tang mới được, sau đó thì ai nhận cơ chứ?
Chỉ là mọi người thân là hàng xóm thì vẫn biết.
Bởi vì lúc trước Vương mẫu rất vừa lòng Giang Thiển, cũng có tiết lộ với hàng xóm, nói bà tìm cho con trai một cô gái rất tốt, kết quả kết quả người về làm dâu lại không phải cô gái bà ưng ý.
Vậy còn gì phải nói? Lời đồn nhất định là thật.
Các bạn hàng xóm sau lưng chê cười, nói đây là đáng đời!
Còn chưa cưới mà đã có thể ăn nằm với đàn ông, thì đó là loại tốt lành gì? Như vậy cũng dám cưới về, nhìn xem bây giờ cuộc sống này ra sao!
Đều là báo ứng!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận