Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 80: Ngươi giả bộ như vậy không mệt sao? (length: 7550)

Hàn Thế Quốc đặc biệt chăm chỉ, thu dọn xong phòng bếp mới cầm quần áo đi tắm rửa.
Trời lạnh vốn cũng không cần mỗi ngày tắm, nhưng không chịu nổi bọn họ hiện tại mỗi ngày đặc huấn, người đàn ông độc thân thì vẫn được, không ai quản.
Nhưng đã kết hôn, nhất là gặp phải những bà vợ thích sạch sẽ này, không tắm là không được, không tắm liền giường cũng lên không được.
Hàn Thế Quốc cùng Lục Trưởng Chinh hai người lại gặp nhau trong nhà tắm, hai người tắm rửa xong ai về ôm vợ nấy.
Hàn Thế Quốc ôm lấy bà xã Hương Hương mềm mại của mình thì thật là thỏa mãn vô cùng.
Giang Thiển trong tay còn cầm quyển sách đang đọc dở, liếc hắn một cái, "Làm gì vậy."
Hàn Thế Quốc hôn hôn bà xã, hắn cũng coi như nhớ nhung, "Hai ngày nay đi làm còn thích ứng không?"
"Không cần nhớ ta cái này, ta ở đơn vị ổn lắm." Bị hắn ôm Giang Thiển cũng rất thoải mái, nàng thích người đàn ông này ôm.
"Vậy thì tốt." Hàn Thế Quốc cũng mới yên tâm.
Giang Thiển: "Ngươi sớm đi nghỉ ngơi đi, ta lại đọc thêm chút sách."
"Không cần, ta không mệt. Bà xã, ta đấm bóp mát xa cho ngươi." Hàn Thế Quốc nói.
Giang Thiển cảm thấy hắn lại muốn không thành thật rồi.
Sự thật chứng minh cảm giác của nàng là không sai.
Sự tình chính là bắt đầu từ mát xa.
Ngày thứ hai, Cố Vân Lan liền dọn nhà.
Giang Thiển cũng tới đây hỗ trợ, nhưng đều không cần tốn sức, bởi vì biết hôm nay muốn chuyển nhà, tối hôm qua Lục Trưởng Chinh đã trước một bước mang quần áo và một chút đồ dùng tới trước.
Hắn ban ngày không rảnh, chỉ có thể buổi tối làm.
Hơn nữa lúc trước về nhà mẹ đẻ mấy thứ đồ trong nhà này đều không mang đi, cũng chỉ mang theo chút đồ dùng cùng quần áo.
Cho nên thật sự không có gì cần dọn, thu xếp một chút, liền một cái bọc nhỏ.
Cố phu nhân cũng cùng đi, bà còn nhịn không được nói với Cố Vân Lan, "Ở nhà ở tốt như vậy sao lại muốn chuyển đi làm gì? Bọn nhỏ còn nhỏ như vậy, bây giờ trời lạnh, buổi sáng còn có thể ngủ thêm một chút, con chuyển qua đây, bọn chúng buổi sáng còn phải cùng con dậy."
"Mẹ đừng nói nữa, con cùng Trường Chinh đều muốn chuyển, bên kia ở không tiện." Cố Vân Lan nói.
Cố phu nhân cũng biết liên quan đến con nuôi, "Hiểu Lan trở về các con liền chuyển đi, tối hôm qua nàng còn nói với ta, có phải lỗi của nàng hay không, nàng chỉ là nhớ ta mới trở về ở với ta một thời gian, sẽ không ở lâu..."
"Thôi, mẹ đừng nhắc đến nàng." Về chuyện của Cố Hiểu Lan, Cố Vân Lan hoàn toàn không muốn nghe.
Cố phu nhân thở dài, nhưng cũng không nói gì nữa.
Giang Thiển liền phụ trách trông nom hai anh em long phượng thai, đối với cuộc đối thoại của mẹ con họ thì chỉ im lặng là được.
Nàng không phải Cố phu nhân, đương nhiên không cách nào cảm thông, có lẽ đối với Cố phu nhân mà nói, tự tay nuôi lớn Cố Hiểu Lan, kỳ thật cũng như con ruột không khác biệt.
Dù sao Cố Hiểu Lan khi còn nhỏ thân thể không tốt, Cố phu nhân thật sự đã dồn rất nhiều tâm huyết lên người nàng.
Còn có một nguyên nhân khiến Cố phu nhân cảm thấy thua thiệt, chính là cuộc hôn nhân trước của Cố Hiểu Lan, là do bà sắp đặt.
Kết quả bây giờ Cố Hiểu Lan thành góa phụ.
Đặc biệt là Cố Hiểu Lan từ đầu đến cuối đều chưa từng nói nửa câu không tốt về bà, chỉ nói là do mình số mệnh không tốt, tối hôm qua còn ôm bà khóc một trận.
Cố phu nhân trong lòng cũng không dễ chịu.
Chớp mắt một cái liền đến căn phòng của Cố Vân Lan và Lục Trưởng Chinh.
Phòng ở so với bên Giang Thiển tốt hơn, bên Giang Thiển tiểu viện đều là dùng hàng rào vây quanh, trong viện phơi gì nhìn xem rành rành, mỗi lần về thăm nhà thấy Hàn Thế Quốc phơi tấm đệm giường ở ngay cửa, bây giờ đổi thành tấm đệm kia thì mặt trên đều sẽ phát nhiệt.
Nhưng bên này thì không giống, sân là tường vây kín, cửa viện đóng lại, có cái gì ở trong sân đều không thấy được.
Hơn nữa bên trong cũng tương đối mới, tuy rằng cũng là ba phòng ở, nhưng phòng ốc xây dựng cũng tốt hơn bên nàng.
Bất quá không có cách nào so sánh được, Lục Trưởng Chinh và Cố Vân Lan đã nhiều năm trước được phân, còn Hàn Thế Quốc vì chậm chạp không quay về kết hôn nên nhà kia đều là do người khác chọn còn thừa.
Hàn Thế Quốc hiện tại cũng hối hận, sớm biết vậy đã chọn một căn tốt rồi.
Nhưng Giang Thiển nghĩ thông suốt, cũng không phải ở một đời, chờ Hàn Thế Quốc thăng chức sau này sẽ có nhà khác dọn ra, nhà nàng cũng có thể xin đổi một cái.
Cho nên cho dù hiện tại mỗi ngày tấm đệm phơi trong viện sẽ bị người nhìn thấy, Giang Thiển cũng không có ý định đi rào sân, tốn tiền vô ích, hơn nữa rào sân không phải càng thêm giấu đầu lòi đuôi sao.
Mặt dày một chút là được rồi.
Chỉ cần mình không nói, người ngoài có lẽ cũng không biết tấm đệm kia dùng để làm gì.
Nàng tự an ủi mình như vậy.
Nhưng Cố phu nhân nhìn căn nhà này lại rõ ràng không hài lòng lắm, "Nơi này có phải nhỏ hơn một chút không?"
"Không nhỏ, ba phòng ở đâu có nhỏ." Cố Vân Lan nói.
"Không nhỏ, không nhỏ." Hai anh em long phượng thai cũng nói, bọn họ rất vui vẻ, không hề ghét bỏ nhà bọn họ không bằng nhà bà mỗ, chỉ nhìn ngó chỗ này một chút, xem chỗ kia một chút.
Nhìn bọn trẻ như vậy, Cố Vân Lan trong mắt mang ý cười, nàng là người lớn lên ở quê, từ đáy lòng không cảm thấy điều kiện như vậy là kém.
Nàng có thể đến Cố gia sống những ngày tốt lành, cũng có thể quay về cuộc sống bình thường như vậy.
Lại nói cũng không tính là bình thường, như vậy đã rất tốt rồi, quê nhà còn rất nhiều nơi ngay cả cái nhà đứng đắn cũng không có, chỉ có thể ở lều!
"Buổi trưa ta nấu cơm, mẹ và Thiển Thiển đừng về, chúng ta ăn ở đây là được." Cố Vân Lan cười nói.
"Được." Cố phu nhân đáp ứng.
Giang Thiển cũng không có từ chối.
Trong khi Cố phu nhân mang các cháu ra ngoài đi dạo, nàng liền cùng Cố Vân Lan cùng nhau nấu cơm, làm phụ bếp.
"Cô đừng nói, chuyển về đến rồi, trong lòng ta dễ chịu hơn nhiều." Cố Vân Lan cười nói.
Giang Thiển cười nói: "Mấy người một nhà bốn người tự ở, chắc chắn là thoải mái hơn."
Cố Vân Lan rất tán thành, nàng thật sự không muốn nhìn thấy Cố Hiểu Lan, luôn cảm thấy nàng có âm mưu gì tính kế.
Cho nên tránh xa một chút tương đối tốt.
Bất quá chính Cố Hiểu Lan lại đến tìm, buổi trưa các nàng vừa ăn xong, nàng liền tới.
Để diễn tả tình cảm tỷ muội thắm thiết trước mặt Cố phu nhân, nàng liền nói: "Tỷ, em biết tỷ không muốn thấy em, em ở cùng mẹ một chút rồi sẽ về ký túc xá, tỷ cứ tạm ở đây, sau này tỷ lại chuyển qua."
Cố Vân Lan trực tiếp khó chịu đáp trả, "Cô giả vờ như vậy không mệt sao?"
Hốc mắt Cố Hiểu Lan lập tức đỏ hoe, "Tỷ, tỷ đừng nói em như vậy." Một bộ dạng yếu đuối sắp khóc.
Cố phu nhân cũng không chịu được vội vàng nói: "Vân Lan, con nói gì vậy?"
Cố Vân Lan xem thường đến chẳng muốn lật mắt, "Thôi đi, nếu không có chuyện gì thì mẹ mang cô ta đi đi, khỏi để cô cảm thấy là tôi bắt nạt cô ta!" Nàng một chút cũng không muốn nhìn thấy cái đồ vật tu hú chiếm tổ chim khách này.
Cố phu nhân cũng là bó tay với hai cô con gái này, nhưng chỉ có thể đưa Cố Hiểu Lan về trước, đương nhiên cũng không quên an ủi con gái nuôi, "Chị con không có ý đó..."
"Mẹ không cần giải thích, con hiểu mà..."
"..."
"Thật là khiến người buồn nôn." Cố Vân Lan than phiền.
Giang Thiển cũng cảm thấy Cố Hiểu Lan thật sự là một đóa trà xanh trà vị thanh khiết, đối với người như vậy tốt nhất là tránh xa thì hơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận