Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 11: Đây không phải là duyên phận là cái gì? (length: 7895)

Bà mối Trương đã dẫn người nhà họ Giang đến nhà ông Hàn để gặp mặt lại.
Các bà mối làm mối mai là vậy, đều phải chạy qua chạy lại giữa hai nhà. Dù sao tiền công làm mối cũng chẳng dễ kiếm, nhất là những người có danh tiếng tốt như bà mối Trương, chuyên làm mối chính duyên lại càng phải tận tâm hơn.
Mà bất kể là nhà ông Giang hay nhà ông Hàn đều rất hiếu khách.
Ở nhà họ Giang được uống nước đường đỏ, rồi sang nhà ông Hàn thì uống nước đường trắng ngọt lịm, nhìn vào cốc sứ, còn thấy rõ cả một lớp đường trắng dày cộp!
Bà mối Trương tươi cười càng thêm niềm nở, nói với bà Hàn: "Bà cứ yên tâm, bên nhà ông Giang ở phòng lớn vừa nghe tôi nói là nhà ông bà cũng vui vẻ lắm!"
Nói xong lại nhìn sang Hàn Thế Quốc đang ngồi bên cạnh.
Hàn Thế Quốc chỉ ngồi nghe, không lên tiếng gì.
Nhưng hắn là con bà Hàn, làm mẹ sao lại không biết con trai nghĩ gì chứ?
Rất hài lòng, bà Hàn bèn hỏi ra vấn đề mà ông con trai quan tâm nhất: "Hôm nay xem mắt, bên nhà ông Giang nói sao?"
Bà Hàn cũng vừa ý với Giang Thiển, trước đây từng được Giang Thiển đỡ, nhưng lúc đó con trai bà đã có người dạm hỏi, người ta lại đặc biệt chờ con trai về để kết hôn, nhà ông Hàn không tiện làm phụ lòng người khác. Nếu không thì bà đã nhờ người đi nói chuyện rồi.
Thế nhưng bây giờ nhà Nhị phòng họ Giang tự đến đòi hủy hôn, thì con trai bà lại có cơ hội để dạm hỏi lần nữa.
Việc Giang Thiển là em họ của Giang Nguyệt thì bà Hàn hoàn toàn không để tâm, con trai bà với cô nương kia còn chưa gặp mặt nữa kia mà!
Bây giờ đổi sang Giang Thiển càng hợp mắt bà, bà làm sao không đồng ý cho được!
Hơn nữa cô nương đó cũng vừa mắt con trai bà, xem kìa, còn để bụng tới mức cho sính lễ lớn như vậy!
Của hồi môn lớn như thế đều bỏ ra được!
Bà mối Trương nghe bà hỏi, liền cười nói: "Thiển Thiển nghe tôi nói Thế Quốc hôm qua đã gặp cô ấy, liền rất bất ngờ, còn hỏi tôi có phải hôm qua trên đường đi học về có nhìn thấy anh Binh ca kia không? Nghe tôi nói xong, cô ấy liền đỏ mặt, xem ra cô ấy cũng hài lòng với Thế Quốc đấy!"
"Thật vậy à?" Nghe câu này, bà Hàn mừng rỡ khôn xiết, liền nhìn sang con trai Hàn Thế Quốc.
Hàn Thế Quốc thì mặt không chút biểu cảm gì.
"Còn giả vờ làm gì chứ? Mợ Quế Vân cũng là người mau mắn, thấy hai đứa trẻ đã gặp mặt nhau rồi, nên mới bảo tôi dẫn mọi người qua nhà ngồi chơi một lát, uống chén trà." Bà mối Trương cười nhìn Hàn Thế Quốc đang ra vẻ trấn định, cái kiểu này bà gặp nhiều rồi, nghe con gái nhà người ta có cảm tình với hắn, thì ngoài mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng chắc đang nở hoa.
"Được được được, vậy thì qua nhà uống chén trà!" Bà Hàn nghe nhà ông Giang ở phòng lớn thoải mái như vậy, cũng rất vui vẻ, vội vàng nhìn sang con trai nói: "Nhanh đi thay quần áo khác đi, lấy bộ đẹp nhất mặc vào cho mẹ, còn nữa, đường và bánh trái cũng mang hết theo!"
Hàn Thế Quốc cũng không hề chậm trễ, tuy rất bình tĩnh về phòng thay quần áo, nhưng động tác thì không hề chậm chạp, thay đồ xong đi ra chính là một thanh niên bảnh bao, rất có tinh thần.
Chưa hết, ngoài đường và bánh trái, hắn còn mang cả thuốc lá rượu theo nữa.
Vốn lần đầu gặp mặt, mang đường và bánh trái cũng coi như có lòng rồi, nhưng hắn còn mang cả thuốc lá rượu thì có phải là quá chu đáo không?
Thật sự là rất để tâm.
Hàn Thế Dân, anh cả của Hàn Thế Quốc, không nói gì.
Nhưng vợ hắn, Lý Hà, thấy những thứ này, thì không nhịn được mà bĩu môi.
Bà mối Trương thì mặc kệ, bà rất hài lòng, còn bà Hàn cũng cười tủm tỉm nói với ông Hàn: "Ông cũng đi theo chúng tôi một chuyến đi."
Bảo cha cùng đi qua, tức là coi trọng mối hôn sự này!
Ông Hàn gật đầu, dặn con trai: "Nhớ thể hiện tốt vào."
"Biết rồi." Hàn Thế Quốc hiếm khi lên tiếng đáp lời.
Đoàn người liền ra ngoài.
Nhưng không đi qua đội Ngũ Tinh trước, mà đến nhà cô Giang trong thôn trước đã.
Cô Giang hôm qua vì chuyện nhị ca nhị tẩu tự nhiên đến cửa đòi từ hôn mà tức đến phát điên.
Còn đặc biệt đến nhà ông Hàn xin lỗi, dù sao lúc đầu việc này là do cô ấy đứng ra, kết quả nhị ca nhị tẩu bây giờ lại đòi hủy hôn, cô sao có thể không áy náy chứ?
Tuy làm chậm trễ cháu gái ba năm, nhưng nhà trai cũng không từ hôn, chỉ là do bận rộn quá mà thôi; trước khi đính hôn, nhà ông Hàn cũng đã nói rõ chuyện này.
Nhị ca, nhị tẩu của cô đều biết chuyện đó.
Kết quả gần đến ngày kết quả lại đi đòi hủy hôn, cô có lý do nghi ngờ là Giang Nguyệt cháu gái này có tư tình!
Nếu không thì sao lại xảy ra chuyện này chứ!
Con gái không hiểu chuyện thì thôi, lẽ nào cha mẹ nó cũng không hiểu chuyện sao?
May mà bên nhà ông Hàn thông tình đạt lý, không để bụng.
Nhưng bà Hàn cũng biết cô Giang là người thế nào, cô Giang gả đến đây đã hơn mười năm, thanh danh rất tốt, hơn nữa lần này cần nói vẫn là cháu gái bên nhà mẹ đẻ của cô ấy.
Cho nên bà Hàn đặc biệt đến tìm cô ấy đi cùng.
Cô Giang cũng hơi sững sờ một chút, nhưng biết bà mối Trương đã nói chuyện trước với chị dâu cả, là chị dâu cả đích thân đồng ý thì cô cũng mừng lắm chứ!
Vội vàng giao việc nhà lại cho con trai con gái, rồi đi theo bọn họ đến. Trên đường cô nói với Hàn Thế Quốc: "Thiển Thiển tốt hơn Giang Nguyệt nhiều; con bé Thiển Thiển này từ nhỏ đã ngoan ngoãn, lúc trước là khi nói chuyện cưới xin với Giang Nguyệt thì nó mới có mười bảy tuổi thôi, vẫn còn nhỏ lắm, đang đi học nữa, không thì ta nhất định đã giới thiệu Thiển Thiển cho Thế Quốc rồi!"
Hàn Thế Quốc nghe cô Giang nói vậy, trong đầu liền hiện lên hình ảnh cô nương mà hôm qua hắn đã gặp.
Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt to trong veo như nước, lông mày cong cong, cả người đều mảnh mai và giọng nói cũng nhẹ nhàng.
Về nhà rồi biết mình bị hủy hôn, hắn cũng không có chút thất vọng nào, bởi vì hắn vốn không biết mặt mũi của Giang Nguyệt thế nào, chứ đừng nói đến tình cảm gì.
Chẳng qua là mẹ hắn sốt ruột, sợ tuổi hắn lớn mà cô độc nên mới vội vàng đi định hôn sự thôi.
Bị từ hôn trong lòng thật sự không có chút cảm xúc gì, ngược lại còn rất vui vẻ nữa là đằng khác.
Không cần nghĩ ngợi đã muốn nhờ bà mối đi hỏi thăm cô Giang giáo viên trường tiểu học trên trấn kia rồi.
Kết quả bà mối tự mình đến nói chuyện.
Đây không phải là duyên phận thì là cái gì chứ?
Hàn Thế Quốc thật sự đã liếc mắt nhìn trúng rồi, lúc này nghe cô Giang nhắc đến cháu gái mình, hắn khiêm tốn nói: "Cũng là có duyên, hôm qua tôi nghỉ về, trên đường về nhà cũng đã gặp Thiển Thiển rồi."
"Gặp Thiển Thiển rồi á?" Vừa nghe hắn nói đã gặp, cô Giang mừng rỡ hỏi.
"Đã gặp." Hàn Thế Quốc gật đầu.
"Vậy thì đúng là có duyên rồi." Cô Giang cười nói, nhìn ra, Hàn Thế Quốc đã chọn trúng cháu gái mình rồi!
Bây giờ chỉ xem bên phía cháu gái ý thế nào thôi!
Đoàn người bọn họ đi về phía đội Ngũ Tinh.
Nhưng mà nhà ông Hàn cũng có người không hài lòng.
Lý Hà, chị dâu cả, đứng ở cửa nhìn đoàn người đi xa liền quay vào nhà, không nhịn được nói với Hàn Thế Dân: "Nhà ông Giang cũng buồn cười thật đấy, nhà Nhị phòng thì đòi hủy hôn, nhà Đại phòng thì lại đi xem mắt với Thế Quốc!"
Anh cả Hàn Thế Dân nói: "Cô nói nhảm nhí gì đấy, nhà Đại phòng nhà ông Giang gọi là có mắt nhìn đấy!"
Lý Hà hừ lạnh: "Đương nhiên là có mắt nhìn rồi, Thế Quốc nhà mình bỏ ra sính lễ 100 tệ, 48 chân giò cùng với của hồi môn lớn, con gái nhà họ Giang đó dát vàng đấy chắc, vàng cũng không đáng giá nhiều tiền thế đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận