Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 392: Phải học điểm kỹ năng (length: 7813)

Nếu không thế nào nói Hàn Thế Quốc ba người bọn họ đều là ăn no nê đi đây.
Không chỉ có Từ Uyển Oánh đang ngủ, Cố Vân Lan còn có Giang Thiển đều ở ngủ bù.
Nhất là Giang Thiển.
Nàng đã ra tháng đủ hai tháng, thân thể các phương diện đều khôi phục tốt, cho nên tối hôm qua liền cho Hàn Thế Quốc thượng món ăn mặn.
Khiến Hàn Thế Quốc ăn được cảm thấy mỹ mãn.
Bởi vì thực sự là lâu lắm chưa ăn món ăn này, tưởng niệm cực kỳ, khó tránh khỏi liền tham ăn chút.
Giang Thiển cũng kém không nhiều, nàng cũng là hồi lâu chưa ăn món ăn này của hắn.
Tối hôm qua thật là rất có điểm củi khô lửa bốc, tiểu biệt thắng tân hôn cảm giác.
Bất quá, thân thể nam nhân tố chất quá mạnh, không chỉ không sao, ngược lại còn sinh long hoạt hổ hăng hái, có một loại được giải tỏa thoải mái cảm giác.
Nhưng trong nhà nữ nhân lại không có thể năng như vậy.
Từ Uyển Oánh bởi vì còn có lớp, chỉ ngủ thêm một lát liền dậy, Cố Vân Lan ngủ lâu hơn nàng.
Nàng có thể ngủ đến chín giờ, Lục Minh Lục Song hai anh em ăn cơm no liền đi học, không cần nàng quản, nàng là bị tiểu nhi tử quấy khóc lên ngâm sữa bột.
Giang Thiển khoa trương nhất, một giấc ngủ thẳng đến mười giờ rưỡi.
Bởi vì không cần làm gì cả, bọn nhỏ tất cả đều có bà bà cùng cháu gái cho nàng xử lý.
Hơn nữa, Hàn Thế Quốc buổi sáng còn đã nói trước, nhường nàng ngủ thêm một hồi, cho nên không ai đến quấy rầy nàng, trực tiếp ngủ đến tự nhiên tỉnh.
Vốn tối hôm qua liền bị Hàn Thế Quốc đem nội tiết điều trị rất tốt, thêm ngủ đến cái giờ này mới dậy, khí sắc kia thật đúng là không cần nói.
Hồng hào tươi tắn, so sánh trang điểm còn muốn diễm lệ ba phần.
Cố Vân Lan ôm Tiểu Lục Lâm lại đây đi dạo nhìn thấy, giống như cười giễu cợt nói: "Đây là mệt muốn chết rồi nha, ngủ đến bây giờ."
Giang Thiển sớm đã trưởng thành nên mặt dày mày dạn, mặt không đỏ hơi thở không loạn, chỉ trả lời nàng một câu: "Cũng vậy."
Cố Vân Lan cười, nhường nàng đi ăn cơm, nàng ôm Tiểu Lục Lâm lại đây cùng tiểu Lão Tứ chơi.
Đang trông cháu, Hàn mẫu liền nói đến chuyện Tần Võ.
Đây là bà sáng nay nghe Vương đại nương nói, cũng chính là trước đây Lão Tam nói, vị Vương nãi nãi kia.
Vương đại nương ở bên cạnh ở mấy năm, đối chuyện nhà họ Tần rõ như lòng bàn tay, biết hai nhà bọn họ cùng Tần gia đi lại gần, liền chia sẻ chuyện này với bà.
Cố Vân Lan vừa nghe ngoài ý muốn nói: "Chúng ta hôm nọ đi qua ngược lại có nhìn thấy mẹ con bọn họ qua đây, hiện tại đã chuyển về ở à?"
"Vợ trước của Tần Phong không chuyển, chỉ có con trai chuyển về." Hàn mẫu nói.
"Như vậy có chút bất ngờ." Cố Vân Lan nói.
Hàn mẫu nói: "Bất quá cũng không có gì bất ngờ, nghe nói còn trẻ mà, mang theo một đứa trẻ cũng không tốt tìm người, đưa con về cũng bình thường."
"Thì ra là vậy."
Giang Thiển ăn cơm xong lại đây liền nghe các nàng nói chuyện này, nhưng nàng trực tiếp hỏi Từ Uyển Oánh.
Buổi chiều, Từ Uyển Oánh tan tầm trở về, nàng liền hỏi.
Từ Uyển Oánh cười nói: "Đúng, A Võ trở về sau đấy, đây cũng là chuyện tốt."
Giang Thiển nhìn thái độ của nàng liền hiểu.
Bởi vì bây giờ cũng thân quen, không phải lúc mới đến, đối lẫn nhau đều có lý giải, có thể trò chuyện một vài chuyện trước đây không nói.
Ví dụ như, Từ Uyển Oánh sẽ nhỏ giọng nói với Giang Thiển về sự thay đổi thái độ của bà bà.
"Ta hỏi Tần Phong, Tần Phong cũng không có nói với ta, nhưng có thể làm bà bà ta thái độ thay đổi lớn như vậy, năm đó bà ấy nhất định đã làm không ít chuyện." Từ Uyển Oánh nói.
Giang Thiển không ngoài dự liệu, nàng thấy Tần Phong cũng không phải là loại người sẽ bỏ rơi người vợ đã cùng mình chịu khổ.
Nếu là Trần Ngọc Nhu thật sự vì bảo vệ con mà chọn ly hôn, hắn tuyệt đối sẽ không tính toán, vậy mà có thể khiến hắn dứt khoát kiên quyết ly hôn mà không hàn gắn, nói không có nội tình nàng không tin.
Từ Uyển Oánh ngoài việc chia sẻ chuyện này, lại nhịn không được thở dài, "Tối nay bà bà lại gọi chúng ta về ăn cơm."
Trước kia là cả tháng cũng chưa chắc đã gọi một lần, mà hôm nay lại đến dặn con trai, vừa mới con trai nói, tối nay đừng nấu cơm, mẹ gọi về nhà ăn.
Giang Thiển cười nói: "Thím đây là muốn bù đắp cho ngươi?"
Từ Uyển Oánh: "Ta cảm thấy chắc là vậy, bà ấy cảm thấy là do sự xuất hiện của ta mà phá hỏng cuộc hôn nhân của Tần Phong và Trần Ngọc Nhu, cho nên vẫn luôn không cho ta sắc mặt tốt."
Hiện tại biết Trần Ngọc Nhu đã trải qua chuyện gì, cho nên liền muốn bù đắp cho nàng.
Giang Thiển nói: "Vậy thì cho thím một cơ hội nha, bà ấy muốn tốt với ngươi thì cứ thuận theo."
Từ Uyển Oánh gật gật đầu, "Ta biết, chỉ là cảm thấy trước đây cũng không tệ." Cũng có chút quen với việc duy trì khoảng cách nhất định với bà bà.
Giang Thiển cười cười, biết nàng chỉ là nhất thời chưa quen, nhưng loại chuyện này người ngoài chỉ có thể khuyên giải.
Nàng không nói nhiều về chuyện này, ngược lại nhìn về phía chiếc túi lưới bóng rổ, "Sao lại mua bóng rổ?"
"Cho Tần Võ." Từ Uyển Oánh có chút ngượng ngùng, "Ta trước cứ nghĩ nó luôn bắt nạt Lãng Lãng, tối hôm qua mới nghe Lãng Lãng nói, nó rất che chở em trai."
Giang Thiển cười nói: "Món quà như thế này không thiếu niên nào có thể cự tuyệt."
Từ Uyển Oánh cười nói: "Ta cũng nghĩ như vậy."
Cùng Giang Thiển hàn huyên trong chốc lát, Từ Uyển Oánh cũng liền về nhà, buổi tối cả nhà qua ăn cơm, liền mang theo bóng rổ đi.
Món quà này Tần Võ đích xác thích, cũng không khách khí nhận lấy.
Ngày thứ hai trực tiếp mang đến trường học đánh.
Lục Minh cũng muốn chơi bóng rổ, liền đến xem, Tần Võ ngỏ ý mời hắn, Lục Minh liền cùng chơi.
Thực ra đều là lính mới, đều là người mới tập chơi, bao gồm cả mấy người bạn của Tần Võ, đều là lần đầu chơi.
Thế nên bị đám thanh thiếu niên khác cười nhạo.
Tần Võ bọn họ cũng không phải dạng hiền lành gì.
Mọi người đầu tiên là mắng nhau, mắng xong thì đánh nhau.
Lục Minh cũng lên.
Là này bóng rổ còn chưa chơi được như thế nào, đánh nhau lại đã một hồi.
Sau đó bị bên kia cán bộ cầm gậy chạy đến, hai phe người mới vội vàng xách cặp sách và bóng rổ chạy trốn.
Bất quá vì trận này, Tần Võ và Lục Minh trực tiếp trở nên thân thiết.
"Thật không nhìn ra, mày đánh nhau cũng ghê gớm nhỉ, tao còn tưởng mày là mọt sách chứ." Tần Võ cười nói.
Lục Minh, "Chiến tích của tao mà mày không biết à."
Ở căn cứ cũ bên kia, hắn toàn là đánh nhau lớn, đã sớm luyện được rồi, đánh nhau chuyện này hắn chưa sợ bao giờ.
Tần Võ cười.
Lục Minh trận này quá hăng, đến nỗi mấy thằng bạn “hồ bằng cẩu hữu” của Tần Võ đều trực tiếp thừa nhận hắn, trước đó còn có chút ghét bỏ vì Tần Võ gọi hắn đến đấy.
Lúc này, so với cách đánh nhau của Lục Minh, bọn chúng đều tỏ ra là nhã nhặn hơn nhiều.
Bất quá khi mỗi người về nhà, dấu vết trên mặt đương nhiên sẽ bị người lớn nhìn thấy.
Cố Vân Lan đối với việc này đã quen, nhưng vẫn phải hỏi hai câu, dù sao biết con trai không phải là người chủ động gây chuyện, tới đây rồi mà đánh nhau, chắc chắn có nguyên do.
Chờ khi hiểu rõ chuyện gì xảy ra, liền không quản nữa, thế nhưng đặt trước sữa mua thịt về hầm, bảo con trai ăn nhiều một chút!
Để đừng đánh không lại người khác!
Nhưng Tần phu nhân bên kia lại dài dòng, lải nhải nhắc nhở chuyện không thể đánh nhau này nọ khiến Tần Võ đến phát phiền.
Ngược lại, Tần sư trưởng thì hoàn toàn không sao cả, "Con trai đánh nhau là chuyện bình thường, cô nói nhiều làm gì?"
Thật là vậy, đừng nói là ba đứa sinh ba nhà Hàn bọn họ chuyển tới đây, cũng đã trải qua mấy trận rồi đó.
Đánh nhau với đám trẻ con trong đại viện, đó là một kỹ năng bắt buộc phải học.
Không biết đánh nhau? Có thể sẽ bị đánh thành bọ rầy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận