Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 22: Đối hắn thể lực hảo chuyện này hoàn toàn không biết gì cả (length: 7858)

Mấy anh trai đều không thấp.
Mà Giang Thiển tuy là con gái, bất quá nàng cũng có 1m65, đi giày không sai biệt lắm 1m67, ở thời đại này trong đám con gái, cũng thuộc dạng cao ráo.
Chỉ là cùng Hàn Thế Quốc đứng chung một chỗ, chênh lệch kia cũng có hơi nhiều.
Bởi vì cả hai để chân trần, đều có 1m85 chiều cao, đây vẫn chỉ là mắt nàng đo, nhưng bây giờ xem cảm giác không chỉ thế.
"Ngươi rất cao?" Giang Thiển cũng rất trực tiếp, hỏi muốn biết câu trả lời.
"Một mét tám bảy." Hàn Thế Quốc cũng liền nói.
Quả nhiên không chỉ 1m85.
Giang Thiển trong lòng thầm than, ngoài miệng khen: "Thật là cao nha, trên đó không khí có phải hay không càng trong lành một chút?"
Nghe cô nương nói lời đáng yêu, Hàn Thế Quốc cười nói: "Ta vốn cũng không có cao như thế, ta đi quân đội trước không đến một mét tám, chính là sau khi đi thì lớn lên."
"Ngươi bao nhiêu tuổi đi quân đội?"
"Mười bảy tuổi." Hàn Thế Quốc hỏi gì đáp nấy.
Giang Thiển thật ngoài ý muốn "Nhỏ như vậy liền đi quân đội à?"
Hàn Thế Quốc cười cười, "Mười bảy tuổi cũng không nhỏ."
Giang Thiển hiểu ý hắn, ở quê hương, mười bảy tuổi con trai đã có thể kết hôn.
"Mười bảy tuổi khi đó cũng có cơ hội, cho nên ta liền nắm lấy đi qua quân đội sau, ta mới biết mình như ếch ngồi đáy giếng." Hàn Thế Quốc cảm khái nói.
Cũng kể cho nàng nghe chuyện mới vừa đi quân đội lúc trước.
Giang Thiển nghe nhịn không được bội phục, "Ngươi thật sự là lợi hại, ý chí lực còn tự khống chế của ngươi, thật sự ít có."
Một người không có gốc gác gia đình nông dân, đến được thủ trưởng coi trọng cho thu nhận dưới trướng, nàng cho dù không tận mắt nhìn thấy sự cố gắng của hắn, cũng có thể cảm nhận được hắn đã trả giá bao nhiêu.
Thiên hạ này liền không có cái bánh thịt nào tự dưng rơi vào tay.
Không có khả năng đó, bánh thịt nóng hầm hập tới tay cũng sẽ cảm thấy bỏng mà theo bản năng ném nó đi.
Nói trắng ra một chút chính là, không có sự nỗ lực cùng bản lĩnh đó, không đón được cơ hội rơi xuống!
Hàn Thế Quốc nghe lời của cô nương, nhếch mép cười, "Ngươi cũng rất lợi hại, ta nghe nói rất nhiều người đều đi tham gia buổi thông báo tuyển dụng của trường, nhưng chỉ lấy hai chỉ tiêu, ngươi là một người trong số đó."
Tâm sự không ít chuyện của mình, hắn cũng muốn nghe một chút chuyện của nàng.
Giang Thiển cũng rất khiêm tốn, nói ra: "Ta là vận may mà thôi."
"Không có thực lực thì không có vận may, thực lực là tiền đề của vận may." Là người từng trải, Hàn Thế Quốc rất rõ điều này.
Giang Thiển cười nói: "Cũng coi như được, không làm cho cha mẹ ta mất mặt."
"Sao lại mất mặt, ngươi là làm vẻ vang cho các bác đó chứ." Hàn Thế Quốc liền nói, hắn nhìn ra gia phong nhà Giang rất tốt, so với nhà hắn còn tốt hơn.
Bởi vì chị dâu hắn không phải là người tốt, ngày hôm qua liền làm mất mặt, nói đi nói lại chuyện nàng kết hôn chỉ có 20 đồng 36 chân.
Nhưng Hàn Thế Quốc đối với việc này không hề thấy xấu hổ.
Tiền tiết kiệm của nhà lão Hàn hơn chín thành là do hắn kiếm về, hắn cưới vợ, cho vợ "tam chuyển nhất hưởng" thì sao?
Nàng làm mất mặt cái gì? Hàn Thế Quốc không định chiều theo!
Lúc này hắn cũng nói đến chuyện này với Giang Thiển, nói: "Ý của cha mẹ ta là, sau khi ta kết hôn, họ sẽ chia nhà cho hai anh em chúng ta, chỉ là bởi vì ta quanh năm không ở nhà, mỗi năm phải gửi về nhà 100 đồng tiền dưỡng lão."
Một năm 100 đồng, một tháng chưa tới 10 đồng, đối với Hàn Thế Quốc lương tháng 70 đồng mà nói, đây không tính là nhiều.
Đương nhiên cũng tuyệt đối không ít.
"Phụng dưỡng cha mẹ đó là trách nhiệm của con cái nên làm, đây là đương nhiên." Giang Thiển biết hắn là đang sớm chào hỏi nàng, đương nhiên nàng cũng liền bày tỏ thái độ.
Hàn Thế Quốc cười cười, "Sau này chuyện của chúng ta, chúng ta đều cùng nhau bàn bạc xử lý?"
Kịch bản, tất cả đều là kịch bản.
Giang Thiển nhưng không dễ bị lừa như vậy, tuy rằng nàng vừa ý hắn, nhưng nhanh như vậy liền thành "chúng ta" thì không được.
Không phải là làm giá, mà là con gái nhà người ta không thể dễ dãi như vậy.
Nàng không trả lời câu hỏi này, chuyển chủ đề, "Không biết anh Tư của ta hôm nay có ở cơ quan không, đợi lát nữa chúng ta qua đó xem."
"Anh Tư làm thế nào mà ở lại thành phố làm việc?" Đặt bước lùi đúng chỗ, Hàn Thế Quốc cũng không nóng nảy, vừa thoải mái đạp xe, vừa trò chuyện với nàng.
"Anh Tư của ta may mắn." Giang Thiển nói về người anh song sinh thứ tư, thì cười một tiếng.
Nàng cảm thấy, trong nhà người xảo quyệt nhất là anh Tư Giang Thủ Xuyên.
Hai anh em cùng lên cao trung, kết quả Giang Thủ Xuyên người anh quỷ quái quỷ tinh kia nàng theo khuôn phép cũ tốt nghiệp, còn tự mình có bằng tốt nghiệp, sớm tốt nghiệp ra ngoài, còn kiếm được việc làm thêm.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi, lại từ người làm thêm chuyển thành nhân viên thu mua chính thức, công việc béo bở này, hiện tại làm ăn phát đạt quả thực đáng kiêu ngạo.
Hàn Thế Quốc nghe lời của nàng cũng cười, "Ngươi là may mắn, anh Tư cũng là may mắn, ngươi quy hết mọi chuyện cho may mắn." Cô nương này thật khiêm tốn.
Giang Thiển cười nói: "Ta nói lời thật mà, tuy rằng chúng ta cũng trả giá nỗ lực nhưng chính là gặp may nên mới được sắp xếp như vậy."
Có thực lực là nền tảng của may mắn, nhưng nhiều khi cũng có người có tài nhưng không gặp thời, may mắn thật sự rất quan trọng.
Hai người cứ thế nói chuyện vào thành phố.
Vốn con đường này cũng không gần, thêm Hàn Thế Quốc cũng không đạp nhanh.
Cũng mất tầm hai tiếng đồng hồ, bọn họ mới đến được thành phố, nhưng bởi vì trên đường trò chuyện nên cảm thấy thời gian cứ thế trôi đi trong vô thức.
"Có mệt không? Hay là chúng ta tìm chỗ nào đó nghỉ một lát?" Giang Thiển mới hoàn hồn lại, hỏi hắn.
"Mới tới đâu chứ, ta không thấy mệt." Hàn Thế Quốc nhìn nàng.
Quan tâm săn sóc như vậy, lấy được cô nương này về nhà, sau này hắn nhất định sẽ có phúc.
Nhưng tuy rằng chở cô nương Giang Thiển, nhưng đối với Hàn Thế Quốc mà nói thì như không, căn bản không tạo thành gánh nặng gì.
Nàng còn hoàn toàn không biết gì về việc thể lực của hắn tốt bao nhiêu.
Sau này sẽ khiến nàng biết.
Giang Thiển biết lính thể lực tốt; nhưng thật không ngờ lại tốt như thế; chở nàng đi xe đạp lâu như vậy, thật sự không thấy hắn thở hồng hộc một tiếng.
Cái thể lực sắt đá của hắn, sau này có lẽ nàng sẽ khổ đây...
Nghĩ đến mấy từ hình dung mà kiếp trước nàng từng thấy, ví dụ như động cơ vĩnh cửu, máy đóng cọc gì đó...
Không được, không thể nghĩ nữa!
Giang Thiển nhanh chóng vứt bỏ cái ý nghĩ "tiểu hoàng người" không biết xấu hổ trong lòng, tạm thời phong ấn cái "tiểu hoàng người" đó.
"Chúng ta đi đến cơ quan xem anh Tư có ở đó không? Nếu ở đó, thì kêu anh Tư ra ngoài ăn một bữa cơm?" Hàn Thế Quốc hỏi.
"Được." Giang Thiển không có ý kiến, đối tượng kết hôn nhất định phải giới thiệu cho anh Tư của nàng.
Hàn Thế Quốc nhường nàng chỉ đường, Giang Thiển sẽ hướng dẫn hắn đi, hai người cứ thế đến cơ quan của Giang Thủ Xuyên.
Không lâu sau liền đến cơ quan của anh Tư nàng.
Giang Thiển trước kia cũng từng tới tìm anh Tư, các bác bảo vệ cũng quen mặt, bởi vì Giang Thủ Xuyên có chào hỏi với họ, hơn nữa Giang Thủ Xuyên đặc biệt biết đối nhân xử thế, thường cho mấy bác bảo vệ này chút bắp cải gì đó, mấy củ cải gì đó.
Không phải sao, vừa thấy Giang Thiển, bác bảo vệ đã cười nói: "Đây là đến tìm anh Tư của cô à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận