Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 414: Rất ném nhà mẹ đẻ mặt! (length: 7860)

Sau khi thi cử kết thúc hoàn toàn, Giang Thiển còn muốn nhờ Tứ ca gọi điện thoại cho nàng, nhưng Tứ ca nàng đã canh đúng lúc nàng thi xong môn tiếng Anh, gọi cho nàng trước một bước.
Giang Thủ Xuyên cười nói: "Tiểu muội, muội thi thế nào? Mọi thứ đều thuận lợi chứ?"
"Thuận lợi mà." Giang Thiển cười đáp, rồi hỏi Tứ ca, "Tứ ca các huynh thì sao? Thi cũng tốt chứ?"
Giang Thủ Xuyên cười đáp: "Đề thì làm được, nhưng có làm đúng không, thành tích cuối cùng thế nào thì chúng ta không biết được. Thành tích duy nhất có thể xác định là của Tam tẩu ngươi thôi, ta đoán chắc tám chín phần mười nhìn mặt mũi tươi rói của nàng khi thi xong là biết rồi, không giấu nổi luôn."
Giang Thiển cười nói: "Tam tẩu thi tốt lắm sao?"
"Đúng vậy. Nàng mà khoanh đúng đáp án là cười như hoa, chắc chắn là không kém rồi."
"Tam tẩu đăng ký vào trường đại học nào?"
"Đăng ký vào trường đại học tỉnh thành."
Giang Thủ Xuyên cùng vợ hắn, còn cả cháu Giang Vị Quốc đều không có lòng tin và chí hướng lớn như vậy, bọn họ cũng chỉ đăng ký vào một trường đại học bình thường trong thành phố thôi.
Đúng vậy, để chắc ăn, bọn họ đều không dám đăng ký vào các trường trọng điểm ở tỉnh thành, chỉ có Tô Chỉ Nhu một mình đăng ký vào trường trọng điểm này.
"Tam tẩu có lòng tin thì tốt rồi, với lại tỉnh thành cũng không xa, Tam ca muốn đi thăm nàng cũng tiện." Giang Thiển nói.
"Đúng là vậy, lên xe là có thể thẳng tới tỉnh thành, từ nhà ga đi một đoạn nữa là tới thẳng trường đại học kia luôn, rất tiện, chỉ có mấy người trong thôn không thích thấy người khác tốt, còn nói Lão tam là không giữ được vợ, vợ lại muốn bỏ trốn theo người ta." Giang Thủ Xuyên nói.
Hắn và tiểu muội năm đó đều từng muốn đến trường đại học đó, vì năm đó bọn họ đều muốn thi vào trường này.
Sau này thì không kịp, nên mới không học tiếp.
"Lần này Tam tẩu tham gia thi đại học, trong thôn có phải có nhiều lời ra tiếng vào không hay không?" Giang Thiển liền hỏi.
"Đương nhiên là có, mấy kẻ đau mắt trong thôn không phải thích nhất mấy cái chuyện tin đồn nhảm nhí sao?"
Nhà bọn họ điều kiện quá tốt, hiện giờ nói nhà bọn họ là nhà có điều kiện tốt nhất đội Ngũ Tinh cũng không ngoa, nhà toàn công việc lương cao.
Người trong thôn làm sao mà sánh bằng được chứ? Ai mà không đỏ mắt ghen tị?
Hiện giờ còn có mấy người muốn đi thi đại học nữa, không nhiều, cho dù có thể có một người đậu đại học, vậy cũng là chuyện lớn kinh khủng!
Cho nên trong thôn nói ra nói vào không ít!
Còn có ý định kiếm chuyện, xúi giục Chu Quế Vân đừng để Tô Chỉ Nhu con dâu thứ ba này đi thi nữa.
Giang Thiển cũng đoán được, nhưng nàng rất rõ tính tình cha mẹ, cho nên cũng không nói gì, vì không cần thiết.
Giang Thủ Xuyên nói: "Mấy con gà chua đó tưởng cha mẹ ta là người dễ dãi lắm sao, còn có thể nghe bọn nó nói nhảm sao? Lão tam cũng thế, hắn cũng hoàn toàn ủng hộ. Với lại hai vợ chồng họ tình cảm mật ngọt như rót vào mật, Tam tẩu cũng không phải là loại người như vậy, sao có thể lên đại học rồi là không cần chồng con nữa?"
Cả nhà đều rất tin tưởng Tô Chỉ Nhu.
Bởi vì nhà mình điều kiện thật sự không tệ, không nói đến việc có đứa em gái ở kinh thành, chỉ riêng bản thân Lão tam thôi đã có công việc rồi, lại còn đẹp trai nữa, hai đứa nhỏ lại đã lớn như vậy rồi.
Chỉ có kẻ ngốc mới không cần những thứ này.
Giang Thiển cười, nàng biết cha mẹ và Tam ca của mình chắc chắn đều sẽ ủng hộ Tam tẩu.
Giang Thủ Xuyên cũng hỏi thăm mấy đứa cháu ngoại trai, có khỏe không? Trời lạnh, có đủ ấm không?
Giang Thiển bảo Tứ ca yên tâm, tất cả đều tốt.
Hai anh em trò chuyện gần mười mấy phút, rồi mới cúp điện thoại.
Vì không có ai khác gọi đến nữa, nên Giang Thiển lại gọi cho Hàn Thế Giai, cô ba của nàng.
Không lâu sau Hàn Thế Giai cũng bắt máy.
Chị dâu em chồng đương nhiên phải tâm sự với nhau rồi.
Hàn Thế Giai hỏi em dâu thi thế nào, có nắm chắc không?
Giang Thiển cười đáp: "Có mấy phần chắc chắn."
Em dâu mình là người thế nào, nàng nói có mấy phần chắc chắn, vậy thì đã là tám chín phần mười rồi!
Hàn Thế Giai rất vui vẻ, nhà mẹ đẻ mình tám chín phần mười là sắp có sinh viên đại học rồi!
Giang Thiển cười hỏi: "Hữu Xu, Hữu Hồng, còn có Gia Đống bọn họ thi thế nào?"
Hàn Thế Giai cười nói: "Hôm qua bọn nó thi xong, còn cố ý hẹn bạn học cùng nhau đến tìm thầy giáo để dò đáp án, ta thấy ba đứa nó chắc là thi không tệ đâu!"
Giang Thiển cười: "Trong dự liệu thôi mà, mấy chị em bọn chúng đều rất giỏi giang."
Nhà họ Triệu bên kia, ba tỷ phu Triệu Thư Húc và tỷ ba Hàn Thế Giai đều là người rất cố gắng, có cha mẹ làm gương thì con cái cũng không kém đi đâu được.
Ba đứa con Triệu Hữu Xu, Triệu Hữu Hồng, và cả Triệu Hữu Sanh, Triệu Hữu Sanh bé nhất hình như không thích đọc sách, nhưng hai đứa lớn đều rất giỏi, rất chăm chỉ.
Hàn Gia Đống cũng vậy, hắn là người thuộc kiểu rất cố gắng, mà thành tích cũng rất không tệ.
Nên ba đứa thi tốt cũng không có gì lạ.
Hàn Thế Giai lại nói: "Chỉ là Hoàng Cảnh thì chắc là thi không được lý tưởng rồi."
Giang Thiển ngẩn ra một chút mới nhận ra Hoàng Cảnh là ai.
"Đã dò hết đáp án chưa?" Giang Thiển tiện miệng hỏi.
"Rồi, bọn nó đi dò đáp án chung." Hàn Thế Giai nói: "Lúc về thì một câu không nói, nghỉ ngơi cả đêm, sáng sớm hôm nay mới cùng nhau về."
Nhưng mà cái người cháu rể này của nhà mẹ đẻ nàng thật sự là mất mặt quá.
Vốn gọi nó cùng cháu mình đến nhà ăn ở, chuyện này cũng không là gì cả, có phải bao lâu đâu, chỉ có một hai ngày.
Kết quả sau khi đến, lúc ăn cơm thì toàn chọn thịt mà gắp, đó là một, với lại không nói một câu khách sáo, ăn xong là đi học ngay.
Thì thôi vậy, không cần khách khí nhiều làm gì, nhưng buổi tối đến chân cũng không rửa.
Vẫn là cháu Hàn Gia Đống xách nước vào giục thì nó mới chịu rửa, mà miệng thì còn lầm bầm thanh quy củ sao nhiều vậy!
Đứa con út tới nói lại với nàng.
Mặc dù Triệu Thư Húc và mẹ chồng nàng đều không nói gì, nhưng dù sao Hàn Thế Giai chỉ cho đến đây một lần, nếu lần thi này không đậu, lần sau còn thi thì nàng chắc chắn không cho đến nữa.
Vì thật sự không ra gì, người cháu rể thế này thật quá mất mặt nhà mẹ đẻ!
Giang Thiển đối với cái người cháu rể này không có ấn tượng gì, nhưng mà nhìn thái độ của bà, chắc cũng không phải người gì tốt lành.
Nếu không bà đã không khó chịu đến như vậy.
Sau khi nói chuyện với cô ba, Giang Thiển còn gọi điện cho Trương Tiểu Trân, sau khi hàn huyên cùng con gái của cô nàng, lúc này mới trả tiền điện thoại xong rồi về.
Nàng về kể tin vui cho bà, vì mọi người hình như đều thi khá tốt, chỉ trừ Hoàng Cảnh.
"Hắn không phải là thanh niên trí thức sao? Sao thi lại không lý tưởng vậy?" Hàn mẫu liền hỏi.
"Dù sao xuống nông thôn cũng đã nhiều năm rồi, những kiến thức học trước đây chắc là đều rơi rớt hết." Giang Thiển ngược lại rất hiểu khi đó rất nhiều người đều qua loa đại khái mà thôi.
Đừng nhìn có trình độ trung học, nhưng thật ra không có bao nhiêu tài cán thực sự.
Hàn mẫu tuy rằng không ưa cháu rể này, nhưng bà cũng không muốn cháu rể mình không tốt, dù sao mọi chuyện cũng đã định rồi, vẫn mong hắn có thể thi tốt rồi sau này không khiến bà thất vọng, còn có thể lo cho vợ con một cuộc sống tốt.
Nhưng xem ra cũng không được lý tưởng lắm.
"Kệ hắn đi, dù sao người nhà họ Giang và nhà họ Hàn thi tốt là được rồi." Nhưng bà lão cũng không để ý lắm chuyện này.
Giang Thiển cười, "Buổi chiều không có gì làm, nương mình mang mấy đứa nhỏ đi xem phim nhé? Buổi tối đi ăn ở tiệm bên ngoài."
"Được đó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận