Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 349: Một phát Oa Tâm Cước (length: 7909)

Nhìn đến phản ứng của Cố Vân Lan, Giang Thiển cũng là triệt để yên tâm.
Cười nói với nàng, "Vẫn là ta nhìn người chuẩn a? Ta liền nói Lão Lục tuyệt đối sẽ không làm ngươi thất vọng, thế mà ngươi còn nghĩ nhiều như vậy." Làm mình hao tâm tổn trí thành ra cái dạng gì.
"Ta thật không nghĩ nhiều như vậy, ta chính là tính toán trước thôi." Cố Vân Lan mạnh miệng nói, khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười; phiền não cùng mệt mỏi trước đó biến mất không còn.
Giang Thiển cười cười, nói: "Lão Lục có nói với ngươi về chuyện muốn đi kinh thành không?"
"Đi kinh thành? Đi kinh thành làm gì? Trường Chinh không nói với ta." Cố Vân Lan không hiểu lắm.
Kỳ thật Lục Trưởng Chinh là định nói, nhưng hoàn toàn không rảnh nói chuyện này, bị con mèo hoang này quấn lấy cả đêm, tâm trí hắn đều ở đó hết rồi, đâu có thời gian rảnh đi nói chuyện khác chứ?
Giang Thiển kỳ thật cũng chỉ vì bụng đã lớn, nếu không thì nàng cũng không thể tâm như chỉ thủy được, nhưng hiện tại bụng lớn, nàng đương nhiên không thể cùng Hàn Thế Quốc làm gì.
Tối hôm qua hai người đều chỉ ngủ suông nói chuyện phiếm.
Hàn Thế Quốc liền đem chuyện bọn họ có thể phải điều đến kinh thành nói với nàng, lúc này nàng cũng kể lại cho Cố Vân Lan một lần.
Cố Vân Lan lúc này mới biết có chuyện như vậy, trực tiếp nói: "Đi thì đi, ta cũng không sợ nhà Lão Lục!"
Tuy rằng Lục gia ở kinh thành, nhưng kinh thành lớn như vậy, Lục gia cũng chỉ là dân thường bình thường mà thôi, nàng còn có thể sợ bọn họ sao?
Ai dám đến bắt nạt nàng, nàng cũng sẽ không đứng yên chịu thiệt!
Không có gì khác, cứ làm thôi!
Giang Thiển nhìn nàng bộ dạng sinh long hoạt hổ này, lập tức cũng bật cười.
Bất quá so với Cố Vân Lan, Lục Trưởng Chinh đương nhiên không dễ dàng như vậy, bởi vì hắn phải đối mặt với Lục mẫu "pháo oanh"!
Đưa Cố Vân Lan đến chỗ làm xong, Lục Trưởng Chinh liền cùng Hàn Thế Quốc cùng đi báo danh.
Cùng Hàn Thế Quốc cùng nhau tiếp nhận thăng chức, đúng vậy; qua quyết định của tổ chức, lần này bọn họ dựa vào quân công thành công thăng chức trở thành đoàn trưởng!
Dấu hiệu trên vai, trực tiếp thay đổi.
Về sau cũng là danh phù kỳ thực Hàn đoàn trưởng, Lục đoàn trưởng!
Sau khi tấn thăng, Hàn Thế Quốc đi tìm Cố thủ trưởng người sư phụ này nói chuyện, Lục Trưởng Chinh không cần, bởi vì Cố Vân Lan đã mang bọn nhỏ chuyển đến nhà Cố gia rồi, tối hôm qua hắn chính là ở Cố gia, cũng đã trò chuyện với cha vợ rồi.
Hắn tự mình đến tìm mẹ hắn.
Bởi vì biết cửa ải này là phải qua.
Thấy Lục Trưởng Chinh tới, Lục mẫu đương nhiên hết sức kích động, mắng: "Ngươi còn biết trở về sao, mẹ ngươi ta sắp bị người đánh chết rồi!"
"Chẳng phải vẫn tốt đẹp sao!" Lục Trưởng Chinh mặt không đổi sắc nói.
Lục mẫu thật sự không thể tin vào tai mình, chỉ vào hắn nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi dám nói lại lần nữa? !"
"Ta nói gì chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng? Tai ngươi điếc hay sao?" Lục Trưởng Chinh hờ hững nói.
Lục mẫu giận dữ tát một cái tới, Lục Trưởng Chinh có thể tránh, nhưng hắn không né, mà là chắc chắn chịu một tát này.
Từ trong nhà đi ra Lục Thiến thấy một màn như vậy, chỉ cảm thấy vô cùng thống khoái!
Bất quá nàng còn chưa ngu đến mức quá đáng, vội nói: "Mẹ, đừng đánh Nhị ca, có gì thì từ từ nói với Nhị ca."
Lục mẫu đánh con trai một cái tát, lúc này mới thở một hơi, trực tiếp hừ lạnh ra lệnh, "Con tiện nhân kia, nó lại dám đánh ta? Thật sự là đảo ngược càn khôn, loại đồ đê tiện này, nó không xứng vào cửa nhà họ Lục! Ngươi lập tức ly hôn với con tiện nhân đó cho ta!"
Trời biết mấy ngày nay bà hận Cố Vân Lan đến mức nào!
Đến cả khi ngủ mơ, bà đều đang lột da Cố Vân Lan, rút gân Cố Vân Lan, hận không thể nuốt sống nàng!
Nhưng đó chỉ là trong mộng.
Thực tế thì bây giờ bà nhìn thấy Cố Vân Lan, bắp chân đều run lên.
Không khác gì, đơn giản là Cố Vân Lan thật sự dám ra tay mà!
Hôm đó bà đến để dạy dỗ nàng, kết quả không dạy dỗ được còn bị tát, phía trước phía sau Cố Vân Lan đã tát bà mấy cái rồi?
Còn đẩy bà một cái, trực tiếp làm bà ngã đau mông, mấy ngày sau đi đường đều khập khiễng!
Thật sự có chút sợ Cố Vân Lan.
Cho nên mấy ngày nay, bà không dám đi qua một bước nào.
Chẳng qua hiện tại con trai trở về, bà đương nhiên lại kiêu căng ngạo mạn trở lại!
Lục Thiến cũng hùa theo mẹ mình, "Mẹ nói không sai, lúc Nhị ca không ở đây, ta và mẹ đã bị con tiện nhân đó bắt nạt..."
"Bốp!"
Lời Lục Thiến còn chưa nói hết, đã bị Lục Trưởng Chinh tiến lên tát một cái mạnh đến.
Hắn là quân nhân, lực tay của hắn không phải là Cố Vân Lan có thể so được, một cái tát làm Lục Thiến xoay một vòng tại chỗ.
Toàn bộ đầu ong ong, cả khuôn mặt cũng nháy mắt sưng đỏ lên, nhưng đó vẫn chưa phải là hết.
Lục Trưởng Chinh lại cho nàng một cước, một phát Oa Tâm Cước đá bay Lục Thiến ra ngoài, như một con búp bê rách nát quăng xuống đất, một ngụm máu trực tiếp phun ra!
Lúc đó Lục Thiến nằm thẳng trên đất.
Lục mẫu cũng choáng váng, sau khi phản ứng lại thì hét lên một tiếng, trực tiếp xông lại đẩy Lục Trưởng Chinh ra, ôm Lục Thiến gào khóc: "Tiểu Thiến, Tiểu Thiến, con đừng dọa mẹ, con đừng dọa mẹ a!"
Lục Thiến gần như mất mạng!
Muốn nói vài lời, kết quả một chữ cũng không thốt ra được, chỉ biết thở dốc.
"Ngươi muốn giết muội ngươi sao!" Lục mẫu nhìn thấy bộ dạng này của con gái, quay sang tức giận mắng Lục Trưởng Chinh.
Lục Trưởng Chinh không thèm để ý đến bà, mà là nhìn chằm chằm vào Lục Thiến đang dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hắn, "Ngươi là cái thá gì? Cũng dám đến cửa đánh vợ ta? Ai cho ngươi lá gan này? Ngươi thật sự cho rằng chúng ta cùng chung cha mẹ là ngươi có thể đến cửa làm hại vợ ta con ta sao? Vợ ta ta còn tiếc không nỡ đụng đến một sợi lông, ai cho ngươi dũng khí, ai cho ngươi gan để ngươi đến cửa hãm hại nàng! Ta nói thẳng ở đây, từ nay về sau Lục Trưởng Chinh ta không có đứa em gái này, ngươi sống chết cũng không liên quan gì đến ta, lời này nhớ kỹ cho ta!"
"Về phần Lục gia!" Lục Trưởng Chinh liếc nhìn Lục mẫu, mẹ của mình, "Nếu Vân Lan không xứng vào cửa Lục gia, vậy thì ta ở rể nhà Cố cho rồi, từ nay về sau Vân Lan không phải con dâu nhà Lục, sau này các ngươi trăm năm thì nàng cũng không cần phải đến tham dự, chúng ta cả đời không qua lại với nhau!"
"Ngươi cái đồ vô liêm sỉ, ngươi cái đồ vô liêm sỉ..." Lục mẫu tức giận đến cả người run rẩy.
Lục Trưởng Chinh vẫn chưa hết, mỉa mai nói: "Không biết thật đúng là tưởng là Lục gia là cái nhà cao cửa rộng gì đâu, cũng bất quá là mấy kẻ kéo xe kéo tay và con hầu xây dựng lên cái nhà nhỏ thôi, thật đúng là tự dát vàng lên mặt, ai thèm!"
Hắn nói xong, xoay người rời đi.
Cũng là khi đi ra mới nhìn thấy Tiền Kính ở ngoài cửa.
"Nhị ca..." Tiền Kính cười gượng gọi.
Lục Trưởng Chinh cũng không để ý tới hắn đến từ lúc nào, trực tiếp đi thẳng.
Người vừa đi, Tiền Kính lúc này mới dám vào nhà, nhìn thấy Lục Thiến nằm trên đất bị Lục mẫu ôm, còn có vết máu bên cạnh.
Hắn đã đến từ sớm, tận mắt thấy Lục Trưởng Chinh ra tay dạy dỗ Lục Thiến.
Thật sự, hắn thật sự hối hận muốn chết, vậy mà lại cưới một cái thứ quỷ quái thế này về!
"Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau giúp đưa Tiểu Thiến đến bệnh viện!" Lục mẫu gào khóc.
Tuy rằng Tiền Kính rất phiền, nhưng không thể trơ mắt nhìn Lục Thiến chết ở nhà được, hắn đã nhìn rất rõ một tát kia và một cước kia, chắc là mất nửa cái mạng rồi!
Xem ra Lục Thiến như vậy còn nghiêm trọng hơn so với khi bị Cố Vân Lan đánh, cho nên hắn đi mượn xe đẩy, cùng Lục mẫu, vẻ mặt không kiên nhẫn đưa Lục Thiến đến bệnh viện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận