Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 128: Quá biết sủng nam người (length: 8408)

Hàn Thế Quốc chạng vạng tan tầm trở về, Hàn mẫu còn nói hắn, "Thiển Thiển còn đang làm phiên dịch, ngươi sao không nói với ta một câu nào? Con dâu ta kiếm được còn nhiều hơn mấy cái doanh trưởng các ngươi, ta phải nghe từ người khác mới biết."
Vừa nghe mẹ hắn nói vậy, khóe miệng Hàn Thế Quốc nhịn không được giơ lên, nhưng mặt vẫn giả bộ bình tĩnh, "Mẹ làm sao biết được? Vợ con không thích khoe khoang chuyện này."
"Ta nghe mấy bà quân nhân ở khu gia quyến nói đó, ai nấy đều ngưỡng mộ, cũng đều tâm phục khẩu phục với Thiển Thiển kiếm được tiền này!" Hàn mẫu cười tươi rói.
Từ miệng mấy bà quân nhân nàng biết rõ, vốn dĩ con dâu không nói với ai, chỉ vì bị một gã thợ đóng giày tới nhà trông thấy, loại đàn bà tóc dài óc ngắn, còn tố cáo con dâu, nên mọi người bên ngoài mới biết con dâu đang làm công việc này.
Mà cụ thể kiếm được bao nhiêu, bên ngoài đến giờ vẫn không rõ, chỉ có người biết phiên dịch viên thư viện đều kiếm trên 100 đồng, nên mới đoán như vậy.
Nhưng Hàn mẫu đặc biệt hài lòng ở con dâu cái nết kín miệng này!
Hàn Thế Quốc cười cười, nhỏ giọng nói: "Con nói cho mẹ, mẹ đừng nói ra ngoài đấy nhé."
"Ta còn đi nói chuyện này sao?" Hàn mẫu nói ngay.
Hàn Thế Quốc thoáng có chút đắc ý, "Vợ con làm việc mỗi tháng có thể được 35 đồng, công việc phiên dịch này mỗi tháng kiếm được 120, 130 đồng, tính ra một tháng có thể kiếm được khoảng 150, 160 đồng."
"Một trăm năm mươi, 160 đồng? Một tháng của ngươi chỉ có 70 đồng!" Hàn mẫu trợn mắt nhìn.
Con dâu vậy mà lợi hại đến mức này sao!
"Còn không phải sao." Hàn Thế Quốc mặt mày vênh váo có vợ nuôi, "Vợ con nói với con, bảo con đừng quá vất vả, phải giữ gìn sức khỏe, nói nuôi sống gia đình không phải việc riêng của con, nàng là nữ chủ nhân trong nhà, nàng sẽ cùng con gánh vác, thậm chí còn nói, nếu ngày nào con không muốn ở trong quân đội nữa muốn lui ra thì nàng cũng ủng hộ, nói dù con không làm gì, nàng cũng nguyện ý nuôi con, sẽ không ghét bỏ con."
Nói đến đây, khóe miệng Hàn Thế Quốc còn khó ép hơn cả AK, đương nhiên hắn sẽ không để vợ nuôi mình, chuyện đó không thể xảy ra.
Nhưng mà không chịu nổi những lời này thực sự quá ấm áp.
Hàn Thế Quốc lại kể chuyện như mấy món đồ quý, nói về lần đi dạo phố tỉnh thành, "Nói con không biết thương lấy mình, mùa đông năm ngoái con về bên này, liền mua cho con áo lông dê, áo khoác lông, giày mới thắt lưng mới, trên người ngoài người đều sắm đủ cả, đến cả khăn quàng cổ cũng mua cho con, tiêu tốn của con bao nhiêu tiền, mà mình một xu cũng không dám xài, nhiều tiền như vậy đều xài hết cho một mình con..."
"Lần này con làm nhiệm vụ về cũng vậy, sợ con chịu thiệt lại nấu thịt hầm cho con, rồi gà hầm, vịt hầm cho con ăn, nói là bồi bổ, bắt con ăn, con nói không cần như vậy, nàng nói con không biết thương thân mình, bây giờ trẻ thì không sao, đến lúc già rồi mới biết, mà nàng không muốn con về già sẽ có chuyện gì, nên mới muốn bồi bổ cho con..."
"... "
Hàn mẫu nghe con trai nói mà cảm thấy mình còn không bằng.
Bởi vì nàng thật sự chưa từng quan tâm Hàn phụ như thế, cũng không phải không biết quan tâm, mà là hoàn toàn không có ý thức đó.
Bình thường đều xem Hàn phụ là trâu già sai vặt.
Đương nhiên mình cũng là ngựa, ai nấy đều là trâu ngựa cả.
Nhưng mà không chỉ mình nàng như vậy, ai cũng vậy, lấy chồng lấy chồng, để có cơm ăn áo mặc.
Đây là chuyện rất thực tế, bằng không thì gả cho ai? Một mình sống chẳng phải cũng rất tốt sao.
Kiểu như con dâu lại nói thẳng với chồng, nếu ngươi không muốn làm thì ở nhà nghỉ ngơi, ta nuôi ngươi!
Chuyện đó không thể xảy ra.
Huống chi lại còn tiêu nhiều tiền cho, chuyện đó lại càng đừng nghĩ tới.
"Ngươi so với cha ngươi, anh trai ngươi, không, ngươi so với phần lớn đàn ông khác còn có phúc hơn." Hàn mẫu không nhịn được cảm thán.
Thật sự, nàng chưa thấy con dâu nào vừa thương chồng lại còn dám tiêu tiền cho chồng như vậy, đúng là mở mang tầm mắt.
Đổi lại là nàng, dù nàng có kiếm được tiền, nàng cũng không dám tiêu như vậy.
Đại khái đều cũng như nhau thôi.
Hàn Thế Quốc khóe miệng nhếch lên.
Hàn mẫu cười liếc con trai, "Người thô kệch vậy mà lại có số hưởng đó! Nhưng mẹ phải nói với con, có phúc thì phải biết hưởng phúc nghe chưa? Nếu mẹ mà biết con ở ngoài làm chuyện có lỗi với Thiển Thiển, xem mẹ không lột da con ra! Mẹ lột da con chuyện nhỏ, con phỏng chừng sẽ mất cái tức phụ này, rồi xem có mà khóc chết!"
Đừng tưởng là bà không biết, bà mới đến đây hôm nay đã nghe người ta nói mấy chuyện bát quái, có vài người ăn chơi sẽ ra ngoài làm loạn, đâu phải lính nào cũng tốt đâu!
Đây là cảnh cáo con trai, đừng để người khác làm hư, phải biết quý trọng người trước mắt!
Hàn Thế Quốc cười, "Sao có thể chứ, con có tức phụ tiên nữ giáng trần đến cũng không đổi."
Đời này của hắn, cũng chỉ muốn mỗi vợ mình, và sẽ cùng vợ sống thật tốt!
Hàn mẫu cũng biết tính hai đứa con trai, thằng lớn thì sẽ không, dù trước có nói hung dữ, muốn Lý Hà về nhà mẹ đẻ là cho Triệu quả phụ vào cửa, nhưng đó đều là dọa Lý Hà thôi.
Thằng út thì càng không cần nói, tuyệt đối không có chuyện đó.
Cho nên bà cũng không dài dòng.
Lúc này, Giang Thiển đi dạo trở về cũng dắt theo Trương Tiểu Trân.
"Rửa tay rồi ăn cơm." Hàn mẫu cười nói.
"Vâng." Giang Thiển cũng thấy hơi đói bụng.
Bữa tối ăn bánh bao ngô, rau xào mỡ lợn, và còn có món giò heo hầm đậu phộng thơm ngào ngạt.
Giang Thiển là phụ nữ có thai, hưởng thụ riêng một cái giò heo, nàng cũng không có gì ngại cả, bởi vì còn có con nữa.
Lúc ăn không nhịn được khen Tiểu Trân, "Tiểu Trân tay nghề con tốt quá, món giò heo này hầm vừa độ."
"Dạ là bà ngoại dạy con làm đó." Trương Tiểu Trân cười nói.
Trong nhà quanh năm không thấy đồ mặn, nào có biết làm, nhưng bà ngoại dạy nên nàng biết.
Giang Thiển lại khen bà, "Đậu phộng này bà hầm mềm, chỉ ăn đậu phộng con cũng ăn được một bát, biết vậy thì đã sớm bảo Thế Quốc về đón bà đến rồi."
Hàn mẫu nghe xong thì cười tít mắt, "Con thích thì sau này bà hay hầm cho con. Lúc trước mang thai mấy đứa nó, bà cũng thích ăn đậu phộng lắm, nghe người ta nói, phụ nữ có thai ăn nhiều đậu phộng, mè, đậu đen, đậu nành thì tốt lắm, sáng mai bà cùng Tiểu Trân đi sớm xem có chỗ nào bán xương lớn không cần phiếu không, có thì mua về cho con hầm đậu nành."
"Đa tạ mẹ, cũng không hiểu sao nữa, trước đây không thèm như vậy, mà từ khi có thai rồi thì cứ thấy thịt là thèm."
"Đó là chuyện bình thường mà, trong bụng có đứa nhỏ đang lớn, tất nhiên con phải ăn, trước đây lúc mang thai mấy đứa nó, trong nhà cũng nghèo, cha tụi nó còn cố tìm cách cho mẹ được ăn đồ ngon đó chứ. Nhưng mang thai Thế Quốc là được đãi ngộ tốt nhất đó, cha nó lượm được mấy cái đồng xu ở giếng cổ rồi đem đi đổi được mấy chục đồng, còn tìm người đổi con gà mái về cho mẹ." Hàn mẫu cười nói.
Con gà mái già đó tất nhiên là cả nhà chia nhau ăn, nhưng một nửa vào bụng nàng, mà phải nói là có con gà mái già đó bồi bổ mà lúc đó cả người nàng khỏe hẳn ra.
Giang Thiển cười nhìn Hàn Thế Quốc một cái, "Anh phải hiếu kính cha mẹ nhé, biết không? Cha mẹ ngày trước nuôi lớn chúng ta cũng không dễ dàng."
"Con có hiếu kính mà, mẹ nói có phải không?" Hàn Thế Quốc cười nói.
"Thế Quốc ngoài chuyện không chịu lấy vợ thì chẳng còn gì để nói." Hàn mẫu cũng nói.
Giang Thiển gật đầu, "Vậy thì tốt, nếu anh dám bất hiếu với cha mẹ thì em cũng không tha."
Hàn mẫu nghe xong thì mừng rỡ, cười trách con dâu, "Ăn nhiều vào nhé, đậu phộng này bổ lắm đó."
"Vâng." Giang Thiển mỉm cười...
Bạn cần đăng nhập để bình luận