Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 340: Toàn thân không một khối tốt (length: 7921)

Hai vợ chồng họ vừa đi, đám bạn hàng xóm xung quanh liền nổ tung.
"Trời ơi, các ngươi đừng nói, ta nhìn mà hả dạ quá đi!"
"Chẳng phải sao, như vậy mới ra dáng tiểu thư con nhà gia giáo chứ!"
"Đúng vậy đúng vậy, ta còn tưởng chỉ là quả hồng mềm, ai muốn nắn bóp thế nào cũng được chứ!"
"..."
Mọi người trực tiếp nghị luận ầm ĩ cả lên, nhưng không ai là không cảm thấy hả hê, sảng khoái vô cùng!
Nói được một lúc, mọi người cũng chuyển sự chú ý sang chuyện khác!
"Thì ra chưa kết hôn mà Lục Thiến đã để bụng bầu của Tiền Kính lớn vậy rồi!"
"Ta đã sớm biết rồi, lần đó ta thấy hai người cả ngày quấn lấy nhau, còn thừa lúc không ai trốn trong ký túc xá cả buổi không ra, ta đã thấy không ổn rồi, quả nhiên là lén lút làm cái chuyện đó mà!"
"Đúng đó, ta cũng nghe được một ít tin đồn rồi, có điều nể mặt anh trai nàng là sĩ quan nên không dám nói nhiều, giờ xem ra, đúng là đồ lẳng lơ không biết xấu hổ!"
"Vốn dĩ là vậy, nhìn qua đã biết không phải hạng người đứng đắn gì rồi!"
"..."
Đợi Hà Ngọc Liên nghe được tin tức vội vàng chạy tới thì đã nghe mọi người bắt đầu bàn tán về chuyện này.
Nàng đương nhiên nhanh chóng hỏi han tin tức.
Có người liền kể lại sự việc đã xảy ra một lượt.
Nghe Cố Vân Lan lại đánh Lục Thiến gần chết, mắt Hà Ngọc Liên liền sáng lên.
Không vì gì khác, chỉ là vì Cố Vân Lan dám đánh cô em chồng như vậy, chuyện này chắc chắn không dễ dàng bỏ qua!
Lần trước sinh con bị Cố Vân Lan mạnh tay cho may mắn sống sót, Hà Ngọc Liên vẫn còn tiếc nuối vô cùng, cơ hội tốt như vậy mà lại bỏ lỡ!
Hiện giờ Cố Vân Lan lại gây ra chuyện như vậy, nàng chỉ hận không thể làm cho to chuyện lên, cho nên nhất định phải thêm dầu vào lửa, không nói hai lời liền đi bệnh viện thăm Lục Thiến.
Lục Thiến đang nằm viện.
Vì đau đớn khắp người, không chỉ miệng mũi chảy máu, mà còn bị chấn động não, xương sườn cũng gãy một cái!
Bị thương rất nặng, không thể không nằm viện theo dõi.
Tiền Kính giúp làm xong thủ tục nhập viện thì mất kiên nhẫn bảo nàng cứ ở bệnh viện, còn hắn thì về chăm con trai.
Phải đưa con trai qua cho mẹ hắn trông giúp trước đã!
Hà Ngọc Liên tới nơi thì Lục Thiến đang ở một mình trong phòng bệnh chửi Cố Vân Lan không chết tử tế được.
"Trời ơi, sao mà bị đánh ra nông nỗi này!" Hà Ngọc Liên thấy Lục Thiến thảm hại như vậy thì trong lòng mừng rỡ, vội vàng nói.
Lục Thiến chửi: "Con tiện nhân đó, lần này nó ra tay ác thật, nếu không có người nhìn thì chắc nó đánh chết ta rồi!"
Đừng nhìn giờ nàng ta mạnh miệng vậy, chứ lúc bị Cố Vân Lan nổi điên đánh cho một trận thì nàng thật sự đã muốn chết khiếp.
Nào ngờ Cố Vân Lan lại có một mặt hung hãn như vậy chứ?
Còn tưởng chỉ là hư trương thanh thế, chỉ biết mạnh miệng vài câu, ai ngờ đánh thật thì mình hoàn toàn không phải đối thủ.
Đến sức phản kháng cũng không có, toàn bộ quá trình đều bị Cố Vân Lan đè đầu đánh!
Giờ nàng ta đau đầu, đau mặt, đau ngực, đau lưng, còn có đau bụng, rồi cả tay cả chân nữa, toàn thân trên dưới không chỗ nào là không đau!
Hà Ngọc Liên liền lập tức thêm mắm thêm muối, nói: "Nó ra tay nặng như vậy, lẽ nào cứ bỏ qua cho nó được? Cô có báo cảnh sát không, để ta đi báo giúp cho!"
Nàng ta chỉ mong chuyện càng lớn càng tốt thôi.
Nhưng Lục Thiến không dám, vội nói: "Không thể báo cảnh sát được, là tại ta suýt chút nữa làm cho nó một xác hai mạng nên nó mới tìm ta trả thù, chuyện này mà báo cảnh sát thì ta không chiếm được lợi gì đâu."
Quan trọng hơn là, đây là địa bàn của người ta, nàng có báo cảnh sát thì được ích lợi gì chứ? Chỉ tự rước nhục vào thân thôi!
"Vậy lẽ nào cứ bỏ qua vậy thôi sao? Nó đánh cô ra như vậy mà!" Hà Ngọc Liên nói: "Mà ta nghe nói cô muốn kêu anh trai cô ly hôn với nó?"
"Đúng!" Lục Thiến nghiến răng nghiến lợi.
"Anh cô có nghe lời cô không?" Hà Ngọc Liên liếc nàng một cái.
Lục Thiến cũng không chắc chắn, nhưng nàng có át chủ bài: "Anh trai ta dù không nghe lời ta, chẳng lẽ lại không nghe lời của mẹ ta sao? Nhưng ta thấy nó hình như không sợ anh ta ly hôn thì phải!"
"Không sợ? Cô dùng cái này mà áp chế nó làm sao nó có thể không sợ được chứ? Ta biết rõ nhất cái cô em họ này, cô đừng thấy nó hung ác vậy thôi, chứ ai mà chẳng biết nó yêu anh trai cô sống chết? Nó nhất định sẽ không ly hôn với anh trai cô đâu!" Hà Ngọc Liên vừa nghe thấy câu mình muốn nghe thì liền cười nói.
"Thật sao?"
"Đương nhiên, chỉ là dọa dẫm thôi, tiền đồ anh trai cô xán lạn thế, nó làm sao bỏ được?" Hà Ngọc Liên cười, nàng hiểu rõ cách khích bác: "Cô lại còn không báo cảnh sát, vậy coi như bữa đòn này là cô chịu oan uổng sao!"
Lục Thiến liền nói: "Sao có thể oan uổng được? Ta muốn tìm mẹ ta đến thu dọn nó! Chỉ là ta hiện giờ cả người đau đớn, không đi được, cô giúp ta gọi điện cho mẹ ta, nói là ta bị nó đánh gần chết rồi, mau kêu mẹ ta tới cứu ta!"
Nàng nhất định không bỏ qua cho Cố Vân Lan, dám đánh nàng ra nông nỗi này, nàng nhất định bắt Cố Vân Lan trả giá thật đắt!
Nếu không làm cho hai người họ ầm ĩ ly hôn thì nàng thề không bỏ qua!
Nhưng chuyện này phải mời mẹ nàng đại thần đến mới được, nàng thật không có đủ bản lĩnh, chỉ có mẹ nàng mới có thể làm được thôi!
Hà Ngọc Liên nghe thì mừng rơn, ngoài miệng lại nói: "Như vậy có được không vậy, nếu tìm mẹ cô tới, thấy cô bị bắt nạt thành ra thế này thì sao? Việc này mà ầm ĩ lên, có khi lại ảnh hưởng đến tiền đồ anh trai cô đấy!"
"Cô không phải đã nói, anh ta đều tự mình phấn đấu mà ra, liên quan gì đến anh ta chứ!"
Hà Ngọc Liên vẻ mặt do dự: "Nói thì nói vậy không sai, nhưng ta cứ cảm thấy làm vậy không tốt lắm."
"Cô có đi hay không? Nếu cô không đi thì sau này đừng làm bạn bè với ta nữa!"
Thế là Hà Ngọc Liên bị ép buộc đành phải nhận lời nàng, lại đi gọi điện thoại cho Lục mẫu.
"Thím ơi, cháu là bạn Lục Thiến, điện thoại là Lục Thiến cho cháu, kêu cháu gọi cho thím."
"Sao Lục Thiến không tự gọi điện cho dì? À, chắc là nó không gọi được rồi, Lục Thiến bị chị dâu đánh cho không xuống giường nổi rồi, giờ đang nằm viện đó, cho nên cháu mới gọi cho thím, gọi thím đến làm chủ cho nó."
"Cháu thật sự xem mà khóc luôn, thảm quá đi toàn thân không chỗ nào là lành lặn, chắc là chị dâu nó trút hết oán giận của thím lên người nó đó?"
"Đúng vậy, giờ nó đang nằm viện, nhưng vẫn tỉnh, cứ khóc kêu thím..."
"Nhưng mà thím đừng nóng vội..."
Ở đầu dây bên kia Lục mẫu làm sao mà không nóng vội cho được? Nàng như muốn phát điên rồi.
Nàng không ngờ Cố Vân Lan lại dám đánh con gái bà ra nông nỗi như thế!
Đây là muốn lật trời rồi!
Nàng vội nói: "Cô trước giúp tôi trông nom Tiểu Thiến, tôi qua đó nhất định cảm ơn cô!"
"Thím yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Tiểu Thiến thật tốt, mà khi nào thím qua ạ? Tiểu Thiến đang ngóng trông thím đến làm chủ cho nó đó!" Hà Ngọc Liên thở dài nói.
"Cô bảo Tiểu Thiến chờ một chút, tôi lập tức mua vé xe đi qua!" Lục mẫu lập tức nói.
"Vâng, vậy cháu sẽ nói lại với Tiểu Thiến kêu nó chờ thím."
"..."
Cúp điện thoại, Hà Ngọc Liên liền quay lại bệnh viện tìm Lục Thiến, rồi nghĩ kế bảo Lục Thiến đừng uống thuốc, cứ để nguyên những vết thương đó cho mẹ nàng thấy.
Để mẹ nàng tận mắt nhìn thấy, Cố Vân Lan đã đánh nàng ra cái bộ dạng gì.
Lục Thiến đương nhiên đồng ý!
Bạn cần đăng nhập để bình luận