Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 295: Chú trọng dáng người quản lý Hàn phó đoàn trưởng (length: 8196)

Từ trong nhà sau khi rời đi, Giang Nguyệt còn đặc biệt đến chỗ Giang Thủ Hải và Giang Thủ Đào xem hài tử.
Nhìn đến ngoài cửa một đám trẻ con đang chơi, nàng thậm chí không cần hỏi ai là con của Hàn Thế Quốc và Giang Thiển, chỉ cần nhìn là biết ngay ba đứa nào!
Điều này khiến Giang Nguyệt trong lòng thật là ngổn ngang trăm mối.
Rõ ràng nàng thấy Hàn Thế Quốc là ngoài ý muốn hi sinh, hơn nữa người này còn có nỗi khổ khó nói, vậy mà sự thật hoàn toàn trái ngược!
Hàn Thế Quốc không những không có ngoài ý muốn hi sinh, lại càng không có cái gì khó nói!
Người ta lợi hại đấy, trực tiếp liền một thai ba bảo!
Còn nhìn Giang Thiển như vậy, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào, lông mày cũng là một mảnh dịu dàng, đó là thần thái chỉ có ở cuộc sống vợ chồng mỹ mãn hạnh phúc mới có!
"Giang Nguyệt, sao ngươi lại tới đây?" Giang phụ nhìn về phía nàng.
Giang Nguyệt nhìn thấy đại bá cau mày nhìn mình, bĩu môi nói: "Ta chỉ là nghe nói Thiển Thiển mang các con về thăm, được rồi, không có chuyện gì, ta về trước!"
Trong lòng nàng rất khó chịu.
Loại khó chịu này, khi trở về nhà họ Vương ở trấn trên, nhìn thấy dáng vẻ tàn tạ, nửa sống nửa chết của Vương Hạc Tùng sau khi tan tầm trở về đạt đến đỉnh điểm!
Như vậy càng làm nổi bật sự chênh lệch rõ ràng với Hàn Thế Quốc!
Cũng khiến Giang Nguyệt càng phát giác ra trước đây mình thật là mắt mù, nếu không phải mắt mù sao lại mất Hàn Thế Quốc quả dưa hấu này, mà lại nhìn trúng một hạt vừng nhỏ như thế?
Lại nhìn Vương mẫu bên kia cũng là một bộ buồn bực không vui, hai mẹ con có cái đức hạnh này thật là khiến Giang Nguyệt khó chịu vô cùng.
Nhưng nàng khó chịu, thì có thể làm cho hai mẹ con họ dễ chịu sao?
Nàng cười ha hả nói ra: "Các ngươi còn chưa biết à? Giang Thiển vợ chồng bọn họ mang con về ăn Tết đấy, ta vừa mới còn nhìn thấy Giang Thiển, nàng sau khi kết hôn trôi qua mười phần hạnh phúc, so với năm đó không có gì thay đổi!"
"Thiển Thiển về ăn Tết à?" Vương mẫu nghe xong mới đáp lời.
Điều này khiến bà không kìm được nhớ lại bộ dạng Giang Thiển lúc trước, cô nương có tướng mạo đặc biệt tốt, tính tình cũng là ôn nhu mềm mỏng, lúc đỡ bà cũng là dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi bà.
Vốn dĩ Vương mẫu có con mắt rất cao khi chọn con dâu, dù sao bà chỉ có một đứa con trai, mà con trai lại rất không chịu thua kém khi vào làm ở đơn vị của trấn.
Cho nên bà cảm thấy mắt mình cao là phải.
Nhưng đối với Giang Thiển, lúc đó Vương mẫu thật sự vừa nhìn liền ưng ngay!
Cho dù biết nhà nàng là ở quê, bà cũng không thèm để ý, năm lần bảy lượt tìm người mai mối đến hỏi han, hứa hẹn lễ hỏi nặng nề.
Bản thân bà cũng thường xuyên đến trường nhìn nàng, nhìn nàng giảng bài cho học sinh, còn nhìn thấy nàng bị học sinh làm cho tức giận, nhưng bản thân lại không ra tay, liền dẫn học sinh nhìn thầy giáo hàng xóm đánh trẻ con.
Ban đầu bà không biết chuyện gì, là nhân lúc tan học gọi nàng ra ăn điểm tâm, hỏi nàng mới biết ra sự tình.
Lúc ấy Vương mẫu cũng cười, nhưng trong lòng lại càng thích nàng hơn.
Thật sự là thường xuyên qua lại nhìn nàng, mang đồ ăn ngon cho nàng.
Có lễ hỏi của bà, lại có người mẹ chồng tương lai thích nàng này, sự kiên trì liên tục cuối cùng cũng làm động lòng nhà mẹ đẻ của nàng, định ngày đến nhà xem mắt chính thức.
Nói là đến nhà xem mắt, kỳ thật chính là công khai, muốn chuẩn bị đính hôn.
Cuối cùng lại hết lần này tới lần khác xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chuyện này là nỗi tiếc nuối cả đời trong lòng Vương mẫu, chỉ cần nhớ đến, bà đều thở dài không thôi.
Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao người ta cũng đã gả cho rồi, nhưng hiện tại Giang Nguyệt nhắc lại chuyện xưa, những chuyện quá khứ này cũng không khỏi trào lên trong lòng.
Khiến bà lại một lần nữa tiếc nuối cho người con dâu mà chính mình đã lựa chọn nhưng lại bỏ lỡ.
Vương mẫu như vậy, Vương Hạc Tùng trên mặt cũng hiện lên một vòng ngẩn ngơ.
Bởi vì theo thời gian trôi đi, Giang Thiển cũng đã trở thành bạch nguyệt quang và nốt chu sa trong lòng hắn.
Chỉ có bỏ lỡ, mới biết lúc trước mình đã suýt có được một điều tươi đẹp đến nhường nào.
Mẹ hắn nói hắn mắt mù tâm mù, câu này thật là không sai một chút nào, nếu không sao hắn lại bỏ lỡ cô nương tốt như Giang Thiển, mà chọn một thứ ghê tởm như thế?
Sắc mặt của hai mẹ con biểu hiện ra hết, khiến cho gương mặt của Giang Nguyệt càng lúc càng âm trầm và khó coi.
Sao nàng có thể không biết, hai mẹ con này những năm gần đây vẫn luôn hối hận về nàng, vẫn luôn tiếc nuối vì đã không cưới Giang Thiển!
Nhưng nàng sao lại không hối hận chứ?
Lúc trước thật là bị bề ngoài che mắt, bằng không sao cần đến mức trải qua thành như vậy!
Loại người như Vương Hạc Tùng, hắn dám đối xử với nàng như vậy!
Giang Nguyệt cười ha hả nói ra: "Ta cũng nhìn thấy rồi, ba đứa trẻ sinh ba thật sự lớn giống Hàn Thế Quốc như đúc, lại còn cao lớn như vậy rồi, còn cao hơn con trai của ta một cái đầu."
Tuy rằng so với con trai của nàng cũng chỉ hơn nửa tuổi, nhưng về chiều cao thật sự không thể coi thường được, thật sự có thể so với con trai nàng cao hơn một cái đầu, nhìn như thể kém hai ba tuổi ấy!
Cho nên Giang Nguyệt cũng cố tình nói ra để cho hai mẹ con bọn họ nghe một chút.
Vương mẫu nghe quả nhiên vừa hâm mộ lại vừa thở dài, bà không cần nói cũng biết Giang Thiển nhất định là người thương con, biết chăm sóc con, nhưng bà cũng không nói thêm gì khác.
Vương Hạc Tùng cũng không nói nhiều, vẻ mặt trầm mặc.
Nhưng Giang Nguyệt không tha cho hắn, cười nói: "Ta biết ngươi vẫn còn nhớ đến Giang Thiển, tuy rằng đã không thể nào rồi, nhưng ngươi không định quay lại nhìn nàng một chút sao? Coi như là nhìn từ xa thôi cũng được, để cho Giang Thiển biết trong lòng ngươi vẫn luôn có nàng."
Không vì gì khác, có thể làm cho Vương Hạc Tùng khó chịu một phen cũng tốt.
Nhưng không ngờ rằng Vương Hạc Tùng lại thực sự bị những lời này của nàng thuyết phục.
Tuy rằng hắn biết mình và Giang Thiển là không thể nào, nhưng hắn quả thật muốn nhìn nàng một cái.
Không cần phải để cho Giang Thiển biết trong lòng hắn vẫn luôn không quên nàng, không cần thiết điều đó, nhưng chỉ cần nhìn một cái, xác định nàng sống tốt là được rồi.
Bây giờ vẫn còn phải đi làm, không có thời gian rảnh mà qua, hơn nữa lúc này mà đi thì lộ ra quá cố ý.
Cho nên Vương Hạc Tùng định đợi đến ngày mùng 2 Tết, là ngày con rể đến nhà, đến lúc đó mang con trai đi qua dạo một chút.
Bất quá lời này hắn cũng không nói với Giang Nguyệt, hắn với nàng không có gì để nói, mang con trai đi qua cũng không cần phải báo cáo xin phép nàng.
Nhưng không gặp Giang Thiển, ngược lại lại gặp Hàn Thế Quốc trước một bước.
Là vào sáng ngày mùng 2 ở sạp thịt nhìn thấy.
Hắn đến mua chút thịt cho con trai băm cháo thịt ăn, mỗi tháng cũng có thể cho con trai ăn hai ba lần cháo thịt nạc.
Liền gặp Hàn Thế Quốc cũng đến mua thịt.
Tuy mang theo lễ hậu hĩnh đến thăm cha vợ, nhưng Hàn Thế Quốc cũng đặc biệt biết điều, không thể cứ ăn uống ở nhà nhạc phụ như vậy.
Cho nên hắn tự mình đến mua thịt mang về, mua thêm một cái đầu heo, hắn nghe vợ nói nhạc mẫu đặc biệt khéo làm thịt đầu heo, hương vị gọi là tuyệt đỉnh.
Cho nên mua một cái đầu heo, còn có thịt ba chỉ và sườn, có thể trữ đông ăn dần.
Bất quá Hàn Thế Quốc cũng nhìn thấy Vương Hạc Tùng.
Hàn Thế Quốc đối với Giang Nguyệt không có chút ấn tượng nào, nhưng đối với Vương Hạc Tùng, kẻ thiếu chút nữa cướp đi cô vợ tương lai của hắn lại có ấn tượng sâu sắc.
Liếc mắt một cái là nhận ra ngay!
Nhưng chỉ liếc một cái, Hàn Thế Quốc cũng chẳng hứng thú, mang theo đầu heo và thịt heo, sườn rời đi!
Gà yếu này tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, vợ nhất định thích loại người như hắn!
Rất coi trọng quản lý vóc dáng, phó đoàn trưởng Hàn đã bị vợ sờ cơ bụng không ít tự tin nghĩ như vậy!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận