Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 18: Giang Nguyệt ác ý (length: 8394)

Chỉ là Giang Nguyệt nghe hắn nói vậy lửa giận cũng bốc lên, "Lời này của ngươi có ý gì? Ta mới là con dâu của nàng, nàng không thích ta, ngược lại còn nhớ thương Giang Thiển? Giang Thiển rốt cuộc có gì tốt?"
Chính là cái kẻ làm bộ làm tịch, trong ngoài bất nhất, giả dối làm ra vẻ mà thôi!
"Tốt tốt, ngươi còn đang mang thai mà, cũng đừng nổi nóng. Chờ ngươi qua cửa, nương ta khẳng định cũng sẽ thích ngươi, nàng hiện tại chỉ là còn chưa nghĩ thông suốt thôi." Vương Hạc Tùng vội vàng trấn an nói.
Giang Nguyệt nghe vậy, lúc này mới nguôi giận, nhưng lại bắt đầu ý định tẩy não cho hắn, "Vì ngươi, ta nhưng là bỏ qua Hàn Thế Quốc cái tiền đồ tốt đẹp này!"
Vương Hạc Tùng muốn nói ngươi không phải vì ta, ngay từ đầu chính là ngươi quyến rũ ta.
Hắn lúc đó cũng là ma xui quỷ khiến, gặp phải cái người chủ động cùng hắn gạ gẫm này, nhân viên bán hàng kia, hắn mới đầu cũng chỉ là muốn trêu đùa một chút.
Dù sao có tiện nghi mà không chiếm là thằng ngốc!
Là ôm tâm tư này.
Kết quả lần đó trong rừng nhỏ, nàng lá gan lớn như vậy, trực tiếp liền cởi quần, ôi trời, cái vẻ lẳng lơ này hắn nào còn nhịn được?
Cũng là vì lần đó nhịn không được, hơn nữa cậu nhỏ cũng vừa mới nếm được mùi vị này, sau đó còn có vài lần.
Sau đó, nàng liền mang thai.
Tin tức này lần đầu tiên nghe được, hắn thật sự có chút sét đánh ngang trời.
Hắn chỉ muốn chơi đùa cho vui thôi, cũng không muốn phụ trách a, trong lòng hắn, người hắn thật sự hài lòng, vẫn luôn là Giang Thiển.
Bất quá Giang Nguyệt cũng không phải dạng lương thiện gì, hắn chỉ hơi hé ra một chút ý định đứa bé này hay là nên bỏ đi?
Nàng liền trực tiếp nổi điên, còn muốn đi cáo hắn cưỡng gian phụ nữ nhà lành, làm cho bụng nàng lớn!
Vương Hạc Tùng đương nhiên vội vàng giữ chặt người, nói thẳng là nói đùa thôi!
Chuyện này Vương Hạc Tùng không muốn nghĩ tới, nhưng không có nghĩa là hắn dễ bị lừa gạt như vậy.
Qua loa ứng phó Giang Nguyệt vài câu, hắn liền trở về.
Giang Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng hắn hừ lạnh một tiếng, cái bộ dạng hèn nhát này, nếu không biết sau này hắn sẽ thành tựu phi thường, nàng đều chướng mắt!
Nàng về Ngũ Tinh đại đội sau liền trực tiếp tới Đại phòng bên này tìm Giang Thiển.
Chuyện xảy ra đến giờ nàng còn chưa tới tìm Giang Thiển, luôn phải tới gặp một lần.
Đại phòng hiện tại cả nhà không ai thích nàng.
"Ngươi tới có chuyện gì?" Thấy nàng bước vào, chỉ có chị dâu cả Triệu Ái Anh cười lạnh một tiếng, ánh mắt còn cười như không cười liếc bụng Giang Nguyệt một cái.
Đối ngoại thì chắc chắn không thể nói, nhưng bọn họ đều biết cả!
Quả nhiên là gan to bằng trời, còn chưa kết hôn mà đã bước trước làm cho bụng lớn!
Giang Nguyệt cũng không sợ bị nhìn, Đại phòng bên này không thể nói chuyện của nàng ra ngoài, hiện tại ván đã đóng thuyền, Vương Hạc Tùng là của nàng, đạt được rồi thứ thực tế nàng cũng lười phản ứng chuyện khác.
Nàng nói: "Chị dâu, em tới tìm Thiển Thiển."
Triệu Ái Anh hừ lạnh một tiếng, "Ngươi còn có mặt mũi tìm đến Thiển Thiển?"
"Chị dâu, em chỉ là muốn nói chuyện với Thiển Thiển." Giang Nguyệt nhìn về phía Giang Thiển nói.
Giang Thiển tuy rằng cũng không thích Giang Nguyệt, nhưng cũng không cần thiết làm ầm ĩ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Có chuyện gì?"
"Nhiều người ở đây, không tiện nói chuyện, em với chị vào phòng nói đi." Giang Nguyệt nói.
Giang Thiển nhìn nàng một cái, cũng liền dẫn nàng vào phòng mình.
Phòng Giang Thiển không lớn, nhưng bé nhỏ có đủ nội thất, giường, tủ, bàn viết những thứ này, cái gì cần có đều có.
Ngay cả cái màn cửa sổ, cũng là một miếng vải gấm đẹp mắt.
Nhìn thấy phòng nhỏ độc lập của Giang Thiển, trong mắt Giang Nguyệt thoáng qua một tia khinh thường.
Trong thôn mấy cô nương kia, hễ ai đến xem phòng của Giang Thiển đều không có ai không ghen tị.
Vậy mà có được một căn phòng thuộc về mình, đây quả thực là chuyện mà mấy cô nương khác không dám nghĩ tới, đặc biệt là mọi thứ trong phòng đều đầy đủ cả.
Đây là một căn phòng tràn ngập hương vị sách vở, hoàn toàn không giống như là cái nơi thôn quê nên có!
Cũng chẳng trách ai cũng nói Giang Thiển mệnh tốt!
Bất quá Giang Nguyệt căn bản là khinh thường, nàng không phải loại thổ dân bị mấy cô nương khác hâm mộ kia nên nàng chẳng thèm để vào mắt!
Tuy rằng nàng ở hiện đại cũng là thuê nhà, nhưng đã từng thấy không ít biệt thự lớn, căn nhà đất nhỏ này nàng thật sự không thèm để ý!
Giang Thiển cũng có chút ngoài ý muốn, trước kia Giang Nguyệt vào phòng của cô đều sẽ ghen tị hâm mộ, kết quả lần này cô lại nhìn thấy gì trên mặt Giang Nguyệt?
Vậy mà là sự khinh thường?
"Có chuyện gì?" Tuy rằng khó hiểu, nhưng Giang Thiển chưa bao giờ là một người quá tò mò, nàng cũng không muốn hiểu quá nhiều về cái cô chị họ Giang Nguyệt này.
"Không có chuyện gì, chỉ là muốn nói xin lỗi với chị, mặc kệ chị tin hay không, em thật sự không cố ý." Giang Nguyệt thở dài nói.
Luôn phải bỏ đi hiềm nghi trên người, cũng đừng đến khi trở thành quả phụ, lại bị nói là do nàng hại.
Giang Thiển liếc nhìn nàng, "Không sao, em cũng không có chịu thiệt, ngược lại là chị, chị chắc chắn sau này không hối hận là được." Nàng là coi trọng Hàn Thế Quốc.
So sánh với việc gặp gỡ Vương Hạc Tùng chỉ là muốn cùng hắn xem lại nói chuyện, cô đối với Hàn Thế Quốc thật sự có một loại rung động nhất kiến chung tình.
Nói trắng ra là, chính là háo sắc, mê trai đẹp!
Nhưng đây cũng là lẽ thường tình nha, gặp gỡ không phải là đồ tốt hơn đồ bề ngoài, mà là tiên quả thượng hạng, ai còn kiêu căng nữa chứ? Thu dọn đồ đạc nhanh nhẹn gả cho liền thôi!
Chậm một giây liền chậm một giây hưởng thụ trai đẹp, thua thiệt không phải chính mình sao?
Đương nhiên, đây chính là con người nhỏ bé đang xao động ở trong lòng Giang Thiển, còn vẻ ngoài, nàng vẫn rất kiềm chế mà!
Giang Nguyệt nghe cô nói vậy liền cười một tiếng, "Nếu em đã lựa chọn thì sẽ không hối hận, chuyện cũ trước đây đã qua rồi, hiện tại em là đến chúc phúc cho chị, chúc chị cùng Hàn Thế Quốc phu thê hòa thuận, mãi mãi kết tóc xe tơ!"
Tuy rằng nàng cười nhưng Giang Thiển vẫn nhạy cảm cảm nhận được từ đối phương một cỗ ác ý khó hiểu.
Giang Thiển liếc nàng một cái, thản nhiên nói: "Tương tự chúc phúc, tôi cũng tặng cho cô!"
"Đa tạ. Nếu không còn chuyện gì nữa thì em về trước." Giang Nguyệt cười nói.
Giang Thiển cũng không giữ cô lại, tiễn cô ra về.
"Tiểu muội, em nên tránh xa con bé đó ra một chút, cái nha đầu chết tiệt kia quỷ kế còn nhiều lắm đấy, không cẩn thận là bị nó tính kế đấy!" Chị dâu hai Triệu Ái Phượng nói.
Mà Triệu Ái Anh và Tôn Chỉ Nhu cũng đồng tình, "Đây cũng không phải là người hiền lành gì!"
Giang Thiển cười nói, "Em biết rồi."
Trước kia cô chỉ cảm thấy Giang Nguyệt trên người sát khí quá nặng, tuy rằng cuộc sống của Nhị phòng không bằng Đại phòng của bọn họ, nhưng cũng không tệ lắm, hơn nữa cuộc sống của Đại phòng đều là dựa vào chính mình làm lụng mà nên.
Nhưng đó là quang minh chính đại, cũng là gia cảnh tử tế.
Nhưng Giang Nguyệt lại thích cùng cô so đo, thắng thì cười hì hì, không thắng thì mặt mày tái mét, như thể ai đó nợ cô mấy trăm đồng vậy.
Bất quá gần đây Giang Nguyệt thay đổi, mỗi lần gặp Giang Nguyệt đều đặc biệt kiêu ngạo.
Giống như một con Phượng Hoàng kiêu ngạo, ngẩng cao cằm dùng đuôi mắt lướt nhìn người khác, dường như mọi người đều say một mình ta tỉnh, có một cảm giác ưu việt bao trùm lên tất cả mọi người.
Đặc biệt là với cô, vừa rồi ở trong phòng, tuy rằng Giang Nguyệt không biểu hiện ra cái gì, nhưng Giang Thiển vẫn cảm nhận được loại đắc ý đó.
Trước đây không biết nàng đắc ý cái gì, nhưng bây giờ Giang Thiển dường như đã hiểu.
Có lẽ là vì cướp góc tường của cô, cảm thấy cô không bằng nàng, cho nên mới đắc ý?
Nhưng cô dựa vào cái gì mà cảm thấy, Vương Hạc Tùng tốt hơn Hàn Thế Quốc chứ?
Bất quá nàng cao hứng thì cứ để nàng đi, cô về sau muốn đi theo quân đội, không cùng Giang Nguyệt xuất hiện nhiều.
Người như Giang Nguyệt này cô thực sự không có ý định dây dưa gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận