Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 322: Tái kiến Bành Tuyết (length: 7833)

"Thế này là sao, đây là Giang Thiển, ta trong thư từng nói với ngươi nàng cũng luôn muốn làm quen với ngươi." Cố Vân Lan liền để nàng cùng Giang Thiển giới thiệu nhau, "Thiển Thiển, đây là Bành Tuyết."
Giang Thiển liền cười nói: "Chào ngươi Bành Tuyết, ta là Giang Thiển, rất vui được biết ngươi."
Bành Tuyết cũng cười một tiếng, đưa tay bắt lấy tay nàng, "Ta là Bành Tuyết, ta cũng rất vinh hạnh."
"Đây là Yểu Yểu à? Lớn rồi giống y như trong ảnh chụp đáng yêu, rất giống ngươi!" Ánh mắt Cố Vân Lan liền dừng trên người cô bé nhỏ bên cạnh nàng.
Bành Tuyết cười nói với con gái: "Yểu Yểu, đây là Lan dì của con, đây là Giang a dì."
"Lan dì tốt; Giang a dì tốt." Cô bé tên Triệu Yểu Yểu, dáng vẻ rất giống Bành Tuyết, là một cô bé xinh đẹp hết phần.
"Yểu Yểu ngoan." Giang Thiển và Cố Vân Lan đều cười một tiếng.
Sau khi làm quen nhau một phen, Hàn Thế Quốc và Lục Trưởng Chinh tiếp tục ở kia nói chuyện phiếm, còn Triệu Yểu Yểu liền được Lục Song dẫn đi chơi cùng bọn họ.
Hàn Gia Ý nhóc con này còn ra sức khen Triệu Yểu Yểu, "Em gái ơi, em xinh quá nha!"
Triệu Yểu Yểu bị khen đến ngượng ngùng nhưng rõ ràng rất cao hứng.
Nhìn bọn chúng chơi với nhau Cố Vân Lan cùng Giang Thiển và Bành Tuyết liền ở gian phòng trong này cười nói chuyện phiếm.
Cố Vân Lan nói: "Giờ cũng sắp đến tết rồi, sao lúc năm hết lại không về?"
Từ khi năm đó cùng nhau thu dọn Cố Hiên và Cố Hiểu Lan, hai người cũng kết một tình bạn rất sâu, sau khi Bành Tuyết đi xa biên cương thì thư từ của các nàng vẫn luôn chưa từng đứt quãng.
Một hai tháng sẽ viết một lá thư.
Sau này biết Bành Tuyết ở bên kia gặp một đoạn tình cảm mới, nàng cũng vì Bành Tuyết vui mừng.
Rồi sau đó là Bành Tuyết mang thai sinh con, nàng còn trước sau gửi váy nhỏ, và quần áo nhỏ cho con trai sang.
Bành Tuyết mang Triệu Yểu Yểu đến là con gái lớn, nhưng còn có một con trai không mang tới đây, vì còn nhỏ, hôm nay lại lạnh, lúc bọn họ ra cửa nó vẫn còn đang ngủ, nên để ở nhà cho mụ nó trông.
Bành Tuyết cười nói: "Vốn năm nay định về ăn tết nhưng mấy ngày gần lúc xuất phát Bằng Bằng bị viêm amidan, cho nên bị chậm trễ."
Nhà có trẻ con đều biết, đi ra ngoài một chuyến rất bất tiện phải chọn lúc con khỏe nhất mới được, nếu mà phát sốt chắc chắn không thể mang ra ngoài được.
Vì lỡ không cẩn thận rất dễ làm nặng thêm bệnh, đến lúc đấy lại ở trên xe, thì biết làm sao?
Năm kia Giang Thiển chẳng phải vì con cái lâm thời sốt cảm mà từ bên này về phải mất một ngày một đêm, nhưng Giang Thiển không chút do dự hủy bỏ lịch trình ban đầu đó sao.
Càng đừng nói từ biên cương nơi xa như vậy trở về, phải ngồi mấy ngày trên tàu hỏa.
"Bằng Bằng vừa đổ bệnh, ta vốn định tính năm nay không về nữa nhưng Triệu Quân riêng đi làm ca với đồng nghiệp, nên đưa chúng ta về." Bành Tuyết cười nói.
Triệu Quân chính là chồng hiện tại của nàng.
Biết nàng xa nhà nhiều năm, cũng biết nàng nhớ nhà nên trông mong lần này có thể về, hắn dứt khoát đổi ca với đồng nghiệp trong dịp tết rồi về tiếp tục làm.
Gọi đồng nghiệp có thể về ăn tết, phải không, hết năm rồi đồng nghiệp hắn về đổi ca, Triệu Quân cũng có thể mang nàng về.
Tuy rằng năm đã qua, nhưng vừa hay kịp rằm tháng giêng, đây cũng là một ngày hội đoàn viên.
"Nhìn ngươi như vậy, không cần hỏi ta cũng biết, mấy năm nay ngươi sống rất tốt." Cố Vân Lan cười nói: "Ta thật sự mừng cho ngươi!"
Bành Tuyết cười một tiếng, "Cảm ơn, nhưng không cần lo cho ta đâu."
Nàng gả cho Cố Hiên sau thật sự bị tình cảm làm tổn thương, khiến nàng đối với hôn nhân rất kháng cự và phản cảm.
Nhưng đời người là thế, 'Tái ông mất ngựa', sao biết không phải là phúc.
Tuy rằng nàng vấp ngã ở trên người Cố Hiên, nhưng cũng chính vì thế mà nàng mới dứt khoát rời khỏi nơi này đi biên cương.
Là ở bên đó gặp được Triệu Quân chồng hiện tại của nàng.
Tuy rằng đối mặt với sự theo đuổi của hắn, Bành Tuyết ban đầu đã cự tuyệt, nàng không muốn tiếp tục yêu đương cưới gả gì nữa, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản được 'thiết hán nhu tình' của Triệu Quân.
Nàng hoàn toàn không thể kiềm chế được chìm vào.
Và lần này, nàng đã thành công.
Người đàn ông này, hắn thật sự rất tốt, gả cho hắn rồi, Bành Tuyết thật sự sống rất hạnh phúc.
Qua vài năm, hai người tổng cộng có một trai một gái.
Vì lấy đúng người, cho dù khí hậu biên cương rất khô hanh, điều kiện sinh hoạt cũng không tốt bằng bên ngoài; nhưng ở trên khuôn mặt Bành Tuyết lại không hề có vẻ mệt mỏi hay tiều tụy.
Mà có một loại khoan dung thư thái ung dung vì có tình yêu.
Chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết, gia đình của nàng rất viên mãn, nếu không thì sẽ không có vẻ mặt đó.
"Khi nào thì ngươi có thời gian rảnh? Ta mời khách, qua bên này cùng nhau tụ một bữa." Cố Vân Lan nói.
Giang Thiển liền nói với nàng, "Bụng ngươi đang lớn rồi đừng có bận gì cả, xem lúc nào rồi đến nhà ta, ở trong nhà ta tụ đi?"
Cố Vân Lan hơi ngại "Hôm nay mời mọi người đến ăn cơm, kết quả cơm nước vẫn là do ngươi với Tiểu Tuệ bận việc."
Nàng chỉ phụ một tay.
"Ngươi còn nhớ cái này à." Giang Thiển buồn cười, nói với Bành Tuyết: "Sau này có thời gian không? Rảnh rỗi thì đến để ta mời một bữa nhé."
Bành Tuyết nhìn ra Giang Thiển là thật lòng đương nhiên cũng cao hứng, cười nói: "Có thời gian, ta đây sẽ không khách sáo với ngươi đâu nha."
"Được, chiều thứ ba ba giờ, các ngươi đều đến, cùng nhau náo nhiệt một chút!" Giang Thiển dứt khoát đồng ý, thứ ba nàng muốn đi làm chiều vừa hay.
Bành Tuyết cười gật gật đầu.
Cố Vân Lan cười hỏi Bành Tuyết: "Lần này các ngươi về, bác Bành với thím chắc chắn là vui lắm hả?"
"Vui chứ, tối qua ba ta còn kéo Triệu Quân uống say bí tỉ." Bành Tuyết nói tiếp mà đã muốn cười.
Ba nàng không phải người hay uống rượu có thể thấy lần này thật sự rất vui.
Đương nhiên cũng khiến nàng rất hổ thẹn, bao năm như vậy mới về lần này.
Lần này về, mới phát hiện trên đầu ba mẹ đều có không ít tóc trắng!
"Bác Bành cũng sắp đến tuổi nghỉ hưu, về sau có tính toán gì không?" Cố Vân Lan hỏi.
"Triệu Quân nói với ta, nếu ba mẹ ta muốn thì có thể cùng chúng ta qua biên cương." Bành Tuyết cười nói.
Vừa nghe câu đó, Cố Vân Lan đã rất hài lòng, "Mắt nhìn của ngươi, tốt hơn bác Bành rồi!"
Xem người nhà chọn cho con gái là người thế nào? Chỉ có mỗi một cô con gái vậy mà lại chọn Cố Hiên như cái đồ quỷ ấy, đây chẳng phải là lừa người sao?
Đương nhiên, cũng là do Cố Hiên biết ngụy trang, cộng thêm nhà mẹ đẻ của nàng cũng có danh tiếng nên không thể trách mỗi Bành xưởng trưởng, dù sao người ta cũng mong muốn con gái tốt mà.
Lời này làm Bành Tuyết cười một tiếng.
Đã qua lâu rồi, nhắc lại nàng cũng không còn gì vướng bận nữa.
Ngược lại khi nói đến cuộc sống ở biên cương, với Cố Vân Lan chưa từng sinh sống ở đó mà nói thì rất mới lạ.
Giang Thiển đối với bên đó ngược lại rất rõ, rất khô hanh, bão cát cũng lớn, nhất là thời đại này, điều kiện sinh hoạt bên kia chắc chắn là không thể so được với bên này.
Nhưng nhìn Bành Tuyết, đối với cuộc sống hiện tại không có nửa điểm bất mãn, nàng rất hài lòng với cuộc sống bây giờ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận