Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 65: Nan ngôn chi ẩn (length: 8297)

Buổi sáng, Hàn Thế Quốc sau khi ăn mì xong thì đi làm.
Tiểu tức phụ thương hắn, cho hắn nấu một chén mì với rất nhiều thịt heo thái mỏng, không những thế, còn có hai quả trứng gà, cuối cùng mới rắc một nắm hành thái.
Một chén mì thơm lừng này vào bụng, đừng nói bụng Hàn Thế Quốc no rồi, tim cũng ấm theo!
Cầm bánh kẹo cưới đến cho các chiến hữu phát, mặt mày hớn hở không giấu vào đâu được, còn nói: "Tối nay qua nhà ăn cơm, đồ ăn vợ ta đã mua rồi."
Mã Chung Quốc đến làm sớm cũng nghe Niên tẩu tử về kể thấy hai vợ chồng bọn họ đi mua đồ ăn, "Có vợ đúng là khác, có thể không căng mặt nữa."
"Ai nói không phải." Vương Ái Quốc chua.
Trước kia Hàn Thế Quốc nổi tiếng là mặt đen Bao Công, trên mặt không có chút nụ cười nào, đặc biệt nghiêm nghị.
Mấy anh lính trẻ nhất là sợ hắn, một khi hắn đi qua, y như rằng kêu ca một mảnh.
Bây giờ thì khác, nhìn xem, mặt mày vui vẻ ra mặt.
Mặt đen Bao Công không còn mặt đen nữa.
Đang nói chuyện, Lục Trưởng Chinh cũng tới, "Trò chuyện gì mà náo nhiệt thế?"
"Không có gì, ăn bánh kẹo cưới." Hàn Thế Quốc đưa cho hắn một cái, "Buổi tối cùng nhau đến nhà ăn cơm."
"Được!" Gương mặt tuấn tú của Lục Trưởng Chinh cũng rất dễ chịu, bởi vì tối qua đã ăn no nê.
Nhưng hôm nay công việc còn nhiều, hàn huyên một hồi rồi mỗi người bận việc.
Trong nhà, Giang Thiển nấu xong mỡ heo thì bắt đầu gói sủi cảo thịt dê cà rốt.
Đây là chuẩn bị ăn buổi trưa, còn bữa tối thì không vội, chiều làm tiếp cũng được.
Vừa gói sủi cảo xong, nhìn thời gian thì đã chín giờ.
Vì không có việc gì, mà giờ cũng không ngủ được, nàng liền định đi ra ngoài dạo một vòng, vì nàng lập danh sách thấy vẫn cần tự mình đi mua sắm thêm.
Nhưng vừa rửa tay xong thì nghe ngoài cửa vọng tiếng của Niên tẩu tử Niên Ngọc Chi, "Thiển Thiển, có ở nhà không?"
"Ở nhà đây." Giang Thiển lau khô tay rồi ra mở cửa, thấy Niên Ngọc Chi cầm một nắm hành tây, cười nói: "Tẩu tử sao lại cất công đến đây?"
"Đây là nhà ta trồng, mang đến cho cô nếm thử."
"Còn khách sáo vậy sao?" Giang Thiển mời nàng vào nhà, rót cho nàng một ly nước đường.
Đầu năm nay cả nước đều vậy, khách đến nhà, lại là lần đầu tới, có điều kiện liền pha một ly nước đường đãi khách, thể hiện sự coi trọng.
"Ở đây có phải mình ta rảnh không làm gì đâu, đào ra cũng không có gì khác, chỉ trồng chút hành đồ ăn, cũng đỡ tốn tiền mua." Niên Ngọc Chi nhận lấy nước, thấy còn có đường thì nói: "Không cần cho thêm đường, có phải là khách quý gì đâu."
Giang Thiển cười, "Tẩu tử lần sau đến tôi không khách khí đâu."
"Không cần khách khí." Niên Ngọc Chi cười, "Cô mới đến đây, chưa quen thuộc, tôi đến đây giao du chút, nhà tôi bên kia cô rảnh thì có thể qua ngồi chơi, hiện giờ cả viện gia chúc này đều biết, người nhà Hàn doanh trưởng đến, xinh đẹp lắm!"
Giang Thiển cười nói: "Xinh đẹp gì chứ, hôm qua tôi thấy người nhà Lục doanh trưởng Cố Vân Lan, đó mới gọi là xinh đẹp."
Niên Ngọc Chi đương nhiên biết Cố Vân Lan, "Cô giáo Cố thì xinh đẹp thật, nhưng cô cũng không kém mà, hai người mỗi người một vẻ, cái từ gì ấy nhỉ, mỗi người mỗi vẻ phải không?"
"Đúng vậy." Giang Thiển cười một tiếng.
Niên Ngọc Chi cười, ở lại một lúc, trò chuyện rất hợp với Giang Thiển, lúc sắp về thì bà Cao tẩu tử nhà bên cạnh tới.
Cao tẩu tử tên là Cao Thúy Thúy, bà đến để mượn dầu vì ngửi thấy mùi mỡ heo rán, thấy Niên Ngọc Chi cũng ở đó, lập tức nói: "Cô cũng ở đây à?"
"Tôi ở đây thì sao, chẳng lẽ không được đến à?" Niên Ngọc Chi hỏi lại.
Cao Thúy Thúy mặc kệ nàng, cười với Giang Thiển nói: "Thiển Thiển à, nhà tôi hết dầu rồi, cho tôi mượn chút nhé, lần sau tôi mua sẽ trả cô."
Giang Thiển vừa định lên tiếng thì Niên Ngọc Chi đã tức giận, "Cô đúng là không biết xấu hổ, nửa tháng trước tôi mới thấy cô mua cả tảng mỡ to về, hôm nay đã nói dùng hết phải đi mượn rồi? Cô đây là bắt nạt Thiển Thiển mới tới chưa biết nết xấu của cô đấy hả?"
Mặt Cao Thúy Thúy có chút không chịu nổi, "Cô nhớ nhầm rồi, tảng mỡ kia nhà tôi mua từ hai tháng trước cơ mà..."
"Cô đi ra chỗ khác đi, không thì đợi tôi gặp ông Cao nhà cô, tôi sẽ hỏi xem có phải là không cho cô tiền tiêu vặt nên đến nỗi phải đi mượn mỡ heo không đấy!"
Niên Ngọc Chi vừa dứt lời thì Cao Thúy Thúy liền nhanh chóng nói: "Cô đừng có đi nói lung tung trước mặt ông Cao nhà tôi, chẳng qua là tôi quên mua thôi, không mượn thì thôi, có gì mà ghê gớm?"
Nói xong liền quay người đi luôn.
Giang Thiển cũng là người đọc 3000 cuốn tiểu thuyết rồi nha, lúc này mới kịp phản ứng, cái bà Cao Thúy Thúy này là đến tận cửa để chiếm tiện nghi đây sao?
"Cô đừng thấy Cao Thúy Thúy có vẻ nhiệt tình hiếu khách, nhưng bà ta là người nổi tiếng thích chiếm tiện nghi của khu gia thuộc này đấy, còn có cái biệt danh là mượn gió bẻ măng, hôm nay tám chín phần mười là đến chiếm tiện nghi của cô thấy cô mặt hiền, bắt nạt cô đấy, sau này cô đề phòng bà ta chút, cái gì cũng đừng cho bà ta, dù là một cọng hành thôi cũng cứ bảo là không có, nếu không bà ta sẽ được đà lấn tới, đồ mà cô cho mượn sẽ y như bánh bao thịt chó, có đi không có về!" Niên Ngọc Chi nói đến Cao Thúy Thúy, mặt đầy khinh bỉ, bà đương nhiên vừa vào đã nghe thấy mùi mỡ heo nhưng nhà bà cũng có nên chẳng buồn nói.
"Tiện nghi kiểu này cũng chiếm sao?" Giang Thiển giật giật khóe miệng, kinh nghiệm đầy mình nàng cũng không ngạc nhiên lắm, nhưng hàng xóm mà vậy thì vận may hơi kém thật.
"Ai nói không phải chứ? Lương của ông Cao nhà bà ta có phải là thấp đâu, hai vợ chồng mới có ba đứa con, cũng không nhiều, mà lại không nuôi nổi à? Nhưng bà ta cứ thích làm cái trò này, đi đến nhà ai cũng vậy, thấy gì là lấy nấy, chẳng có chút tự giác nào cả, đúng là mất mặt các quân tẩu, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như thế!" Niên Ngọc Chi có ấn tượng đặc biệt xấu về Cao Thúy Thúy.
Bởi vì Cao Thúy Thúy cũng không ít lần lẻn vào vườn rau nhà bà trộm đồ ăn!
Giang Thiển: "..." Đúng là mở mang tầm mắt.
"Còn có con Cát Lệ Hà hay hùa theo bà ta nữa, hôm qua bọn họ nghe tôi nói cô xinh đẹp như hoa ấy, mặt bà ta liền khó coi hẳn, có phải sau đó cố tình đi xem cô không?"
Giang Thiển nghĩ lại: "Tôi với Thế Quốc đi ăn cơm ở nhà ăn lúc ra vào thì gặp."
Hôm qua Hàn Thế Quốc giới thiệu cho nàng, người hơi thấp và đen kia chính là bà Cát tẩu tử.
"Thế Quốc có cái thanh danh 'khó nói' kia cũng chính là do bà ta bịa đặt ra đấy!" Niên Ngọc Chi nói.
Giang Thiển nghe vậy thì giật mình, "Cái gì?"
Niên Ngọc Chi: "Cô còn chưa biết à? Trong khu gia thuộc này, Thế Quốc còn bị đồn như thế đấy, nhưng cô yên tâm, người sáng mắt ai cũng hiểu."
Việc này Mã Chung Quốc nghe xong còn phỉ nhổ nói quả thực là vớ vẩn.
Bọn họ là chỗ sống chết có nhau, bình thường hay không bình thường có thể không biết sao? Rõ ràng là thuần gia môn mà, làm gì có cái 'khó nói' gì!
Giang Thiển có chút tức giận, "Sao lại có thể đơm đặt chuyện như thế? Bên quân đội không xử lý sao?" Đây chẳng phải là Hoàng Dao sao.
"Có phụ nữ chủ nhiệm cũng đến phê bình bà ta một trận rồi, Hoàng phó doanh trưởng cũng bị lãnh đạo gọi qua mắng một trận, bảo không quản lý được người nhà, sau này chúng tôi mới biết, Cát Lệ Hà muốn giới thiệu đối tượng cho Thế Quốc, muốn gả em gái cho Thế Quốc, nhưng Thế Quốc không nể nang chút nào mà cự tuyệt, lúc này mới làm ra chuyện bịa đặt này!"
Giang Thiển nghe đến đây thì khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh tanh.
Chẳng trách Hàn Thế Quốc mỗi lần nhắc đến hai người này mặt mày đều tỏ rõ vẻ không thích và chán ghét, quả nhiên là cực phẩm!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận