Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 348: Là lỗi của hắn (length: 7886)

Giang Thiển cùng Cố Vân Lan kỳ thật đều có nằm mơ mơ thấy Hàn Thế Quốc cùng Lục Trưởng Chinh ở bên ngoài gặp nguy hiểm.
Các nàng cũng không phải ngốc tử, tháng 2 đi ra, hiện tại tháng 6 đã nhanh qua, thời gian dài bao lâu? Nhưng bọn hắn còn chưa có trở lại.
Làm sao có thể không biết bọn họ ở bên ngoài nhất định là gặp nguy hiểm chứ.
Cố Vân Lan cũng từng làm ác mộng bị dọa tỉnh, không nói nàng, Giang Thiển cũng vậy.
Giang Thiển bị dọa sau khi tỉnh lại Chu Quế Vân cũng chỉ có thể trấn an con gái, nhưng nàng cũng chưa chắc không lo lắng con rể.
Vừa đi đã lâu như vậy, đây thật là gian nan a.
Chỉ là Cố Vân Lan cùng Giang Thiển lẫn nhau đều không đối với đối phương tiết lộ lo lắng của mình.
Bởi vì Cố Vân Lan sự tình nhiều như vậy, chỉ đối phó bà bà cô em chồng đã đủ phiền phức, Giang Thiển đâu còn có thể nói với nàng cái này.
Cố Vân Lan không nói với Giang Thiển, đó là bởi vì Giang Thiển bụng càng lúc càng lớn.
Đương nhiên không nên nói với nàng loại chuyện này, vạn nhất dọa đến nàng làm sao bây giờ?
Cho nên hai người đều hết sức ăn ý không đàm luận đề tài này.
Hàn Thế Quốc cùng Lục Trưởng Chinh bọn họ là vào đầu tháng bảy trở về, đi chỉnh chỉnh năm tháng.
Hôm nay Cố Vân Lan cùng Giang Thiển vẫn còn ở ban tuyên truyền liền nhìn thấy Lão nhị Hàn Gia Hồng chạy tới nói.
"Mẹ, Lan di, cha ta cùng Lục thúc thúc bọn họ trở về!"
Giang Thiển cùng Cố Vân Lan đều là thần sắc trở nên kích động.
Giang Thiển theo bản năng liền nói: "Cha ngươi có bị gãy tay thiếu chân không?"
"Còn ngươi nữa Lục thúc thúc!" Cố Vân Lan cũng vội vàng nói.
Vấn đề này hỏi đến Hàn Gia Hồng đều sửng sốt một chút, "Mẹ, Lan di, các ngươi nói bậy gì vậy, cha ta cùng Lục thúc thúc đều tốt!"
Phùng Bác Văn cùng Trình Miêu đều muốn cười "Các ngươi thật là, hỏi loại vấn đề này, về trước xem một chút đi."
Giang Thiển cùng Cố Vân Lan đương nhiên đều thở phào nhẹ nhõm.
Cố Vân Lan yên tâm rồi vẫn không muốn về, Giang Thiển kéo nàng đi, "Minh Minh nhớ như vậy còn ngại ngùng cái gì, vợ chồng già."
"Lo lắng là lo lắng, nhưng có thể hay không cùng hắn qua tiếp vẫn là chưa biết." Cố Vân Lan hừ nói.
Nàng là lo lắng và nhớ Lục Trưởng Chinh không sai, nhưng không có nghĩa là nàng và hắn có thể qua tiếp, vẫn là chuyện không xác định.
Giang Thiển biết nàng chỉ là "vịt chết mạnh miệng", trà không nhớ cơm không nghĩ những ngày qua không biết là ai.
Bất quá cũng không chọc thủng nàng, kéo nàng liền về.
Nhưng Lục Trưởng Chinh ở nhà hắn đâu, không ở bên này, chỉ có Cố Vân Lan về.
Giang Thiển đã không còn tâm trí quản nàng, nàng nhìn nhà mình trong sân đang cùng bọn nhỏ cười nói vui vẻ cái người đàn ông cao ngất anh tuấn kia, mặt mày mang theo một vòng sắc mặt vui mừng không che giấu được.
"Trở về?" Giang Thiển cười nói.
Hàn Thế Quốc cũng mặc kệ bọn nhỏ vài bước tiến lên đỡ nàng, "Ta mới đi ra ngoài bao lâu, sao bụng đã lớn như vậy rồi."
Lúc ra cửa, còn không có gì tin tức tốt, lần này trở về, bụng đã rất lớn rồi.
Giang Thiển cười trợn trắng mắt nhìn hắn, "Ngươi cũng không xem lần này ngươi đi ra bao lâu rồi."
Bụng nàng hiện tại đã hơn bảy tháng, không bao lâu nữa là sinh, có thể không lớn sao.
Hàn Thế Quốc cười cười, nhưng vì bọn trẻ, còn có nhạc mẫu đều ở, hắn dù có nhớ vợ cũng không nói nhiều.
Hắn ngược lại đối với Chu Quế Vân cười nói: "Con không có ở thời gian này, thật vất vả nương rồi."
"Không có gì, nhưng bây giờ con về rồi, nương cũng tính về, con đi đón nương con lại đây." Chu Quế Vân cười nói.
Hàn Thế Quốc: "Không vội, chậm một chút rồi nói."
"Không vội, không vội, bà ngoại cứ ở lại cho khỏe." Ba đứa con trai sinh ba cũng đều nói.
"Nương ngươi đến cũng đến rồi, chờ ta sinh xong con trở về nữa." Giang Thiển cũng nói.
Chu Quế Vân buồn cười, bưng bát mì trứng đã nấu xong ra, "Trước không nói chuyện này, Thế Quốc, con ăn mì trước đã."
"Được." Hàn Thế Quốc gật đầu, liền bắt đầu ăn mì.
Ba đứa con trai ngồi ở một bên nhìn ba ba ăn mì, Lão tam Hàn Gia Ý nói: "Ba, lần này ba đi lâu như vậy, nếu không có ảnh chụp, con đã muốn quên ba trông thế nào rồi."
Không chỉ có mình hắn, Hàn Gia Đằng cùng Hàn Gia Hồng cũng vậy, vốn trẻ con đã hay quên, ba ba vừa đi chính là gần nửa năm, ký ức của chúng sẽ dần mơ hồ.
Thật đúng là may mắn mà có album ảnh, thường xuyên phải lấy ra lật một cái, nhớ ba ba thì lại lấy ra xem.
Cho nên mới không quên.
Hàn Thế Quốc giật mình, "Ba rời đi cũng đâu có bao lâu."
"Lâu lắm, sao không có lâu."
"..."
Tùy cha con bọn họ nói chuyện phiếm đi, Giang Thiển và nương nói một tiếng tiếp tục đi làm.
Hàn Thế Quốc vội nói: "Vợ à, em vẫn muốn đi làm sao?"
"Đương nhiên." Giang Thiển đối với công việc béo bở này trước sau như một yêu thích nhiệt tình, dù hiện tại bụng đã lớn, nhưng nàng vẫn đi làm bình thường, không hề lười biếng.
Bởi vì làm vậy rất quy luật, có việc làm mỗi ngày rất tốt.
Giang Thiển quay lại đi làm, Cố Vân Lan không đến, trực tiếp nghỉ ngơi.
Vốn Giang Thiển còn có chút lo lắng, nhưng ngày hôm sau nhìn thấy Cố Vân Lan đến đi làm, mặt mày lại rạng rỡ, nàng liền an tâm lại.
Giang Thiển dùng cánh tay huých nàng, "Đây là 'tiểu biệt thắng tân hôn' à?"
Cố Vân Lan mang theo ý cười, "Hôm qua hắn trở về, ta liền cùng hắn nói thẳng chuyện đã xảy ra, cũng cùng hắn nói rõ ràng hắn muốn ly hôn, ta cũng không ngăn."
Nhưng mà Lục Trưởng Chinh không hề quản chuyện nàng đánh em gái hắn, cũng mặc kệ chuyện nàng đánh mẹ hắn, chỉ hỏi nàng, tay có đau không? Sao không chờ hắn về, để hắn đánh!
Cố Vân Lan rõ ràng nước mắt sắp rơi còn cố nén hỏi hắn, thật sự không tức giận sao?
Hắn nói hắn sinh khí, tức giận bản thân không có ở đó, những người ngoài kia dám đến tận cửa bắt nạt nàng!
Đây là lỗi của hắn, là hắn cho những người ngoài kia ảo tưởng là họ quan trọng hơn nàng!
Cố Vân Lan dựng tất cả phòng bị lên, trong chốc lát đã bị công hãm, nàng cũng không ra vẻ kiên cường, nước mắt trực tiếp rơi xuống.
Trời biết trong phòng sinh nàng suýt nữa băng huyết, khi đó nàng tuyệt vọng thế nào!
Nàng thật sự nghĩ mình sẽ chết, thật sự cảm thấy vậy.
Đứa bé vừa mới sinh ra, trưởng tử cùng trưởng nữ còn chưa có lớn, ba đứa nhỏ này phải làm thế nào?
Nàng còn nghĩ tới Lục Trưởng Chinh, nghĩ tới người đàn ông này sau khi trở về biết nàng chết rồi, hắn có vì nàng rơi nước mắt không, có vì nàng báo thù không? Hay là quay đầu lại liền quên mất nàng?
Nhưng bất kể hắn sẽ phản ứng ra sao.
Dù sao sau khi nàng chạy thoát, đương nhiên là không muốn nhẫn cái gì, ai chọc nàng thì nàng sẽ cho kẻ đó biết tay, không có gì để thương lượng cả!
Dù là bà bà, nàng cũng đánh cho một trận!
Đánh cho một trận sau đó yên tĩnh lạ thường, từ đó không dám đánh rắm một cái.
Mà cũng chính vì thế, nàng đã chuẩn bị xong tâm lý sẽ ly hôn với hắn.
Yêu đương nhiên là yêu hắn, điểm đó không thể nghi ngờ.
Mà nếu hắn muốn giúp mẹ hắn cùng em gái hắn đối phó nàng, nàng sẽ không đứng yên cho bị đánh, cho nhau chút thể diện, sau đó từng người bình an sống thôi!
Kết quả xấu nhất đều lường trước cả rồi, kết quả sau khi hắn trở về, lại lo nàng đánh người tay có đau hay không, Cố Vân Lan thật sự, lúc đó đã khóc rồi.
Vì Lục Trưởng Chinh hoàn toàn đứng về phía nàng, cho nên Cố Vân Lan đương nhiên cũng không hề giấu diếm mình nhớ hắn.
Tối hôm qua quấn lấy hắn một đêm!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận