Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 292: Không gió hội dậy sóng (length: 7631)

"Đủ rồi hai lọ cũng không biết dùng đến khi nào đây." Chu Quế Vân cười sẳng giọng: "Đồng hồ này bao nhiêu tiền? Nương lấy cho ngươi."
"Không cần nói với ta cái này." Giang Thiển tức giận, "Hơn nữa ta cũng không chỉ là cho nương ngươi mua, ta cha mẹ chồng đều một người một khối đồng hồ đâu, cha ta cũng chính là có không thì ta cũng sẽ cho hắn mua."
Chu Quế Vân vừa nghe ông thông gia bà thông gia đều có cũng có chút chậc lưỡi, "Nương biết ngươi biết kiếm tiền, nhưng là muốn tiết kiệm chút biết không?"
"Biết rồi, nương ngươi yên tâm đi." Giang Thiển ừ gật đầu.
Chu Quế Vân xem nữ nhi như vậy có chút bất đắc dĩ, nhìn xem chính là cái ngây ngốc cô nương, bất quá cũng là ngốc nhân có ngốc phúc.
Nàng cũng không có nhiều lời cái này, dù sao khuê nữ nàng vẫn là hiểu rõ, tuy rằng tiêu tiền là tiêu tiền như nước, nhưng cũng là đều biết.
Nàng chuyển hỏi: "Thế Quốc cái kia cháu gái ngoại không nhỏ tuổi rồi?"
"Nương ngươi nói Tiểu Trân à? Không cần nhớ nàng, nàng đã kết hôn rồi, vẫn là bà bà ta cho nàng giới thiệu là cái thanh niên rất không tệ." Giang Thiển biết nương nàng là sợ bọn họ chậm trễ người cháu gái ngoại này mới hỏi như vậy.
Chu Quế Vân nghe vậy liền nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Vậy là được, bất quá có hay không có gọi thêm một người đến giúp một tay?"
Cũng giống như lời con dâu cả của nàng khen nữ nhi nhiều năm trôi qua như vậy đều không có gì thay đổi quá nhiều.
Chu Quế Vân là người từng trải, phụ nữ sau khi kết hôn chỉ có ở sinh hoạt an nhàn thời điểm mới sẽ lộ ra trẻ trung, điểm này là không thể nghi ngờ.
Nhưng nữ nhi có ba đứa con trai, lại muốn đi làm lại muốn phiên dịch, nếu là việc nhà không ai làm cũng phải làm cho nữ nhi, nữ nhi liền xem như con quay cũng xoay không kịp.
Còn về thân gia mẫu, tuổi đã không nhỏ, hơn nữa tính tình của nữ nhi là không thể nào đem bà bà mình làm trâu ngựa sai khiến.
Đương nhiên phải có người tiếp tục đến hỗ trợ.
"Có, vẫn là con gái của dì cả ta, tên là Tiểu Tuệ, cũng là một cô nương siêng năng."
Chu Quế Vân nghe vậy trên mặt mới nở nụ cười, "Vậy thì tốt rồi!"
Nàng biết một năm trả 80 đồng, nhưng số tiền này nữ nhi có khả năng chi trả, vậy thì cứ trả, nữ nhi có thể rảnh rang chút là tốt nhất!
Giang Thiển nói: "Ta bên này hết thảy đều tốt, nương ngươi không cần lo gì cả, chỉ cần nhớ đến ta, tùy thời lại đây là được, hết thảy chi phí ta đều chi trả cho các ngươi."
Chu Quế Vân buồn cười, "Ta và cha ngươi tự có tiền."
"Các ngươi có tiền cũng phải ăn ngon chút, đừng có tiết kiệm quá."
Chu Quế Vân gật đầu, "Nương biết, chúng ta trứng gà đều không đổi lấy muối, ta với cha ngươi đều tự để lại ăn đây."
Giang Thiển nghe vậy mới hài lòng, "Vốn là nên như vậy, bán cũng không được bao nhiêu tiền, còn không bằng dùng để bồi bổ thân thể, dưỡng thân mình khỏe mạnh, so với cái gì cũng quan trọng hơn."
Hai mẹ con hàn huyên trong chốc lát những lời tri kỷ, Chu Quế Vân mới nhỏ giọng nhắc nhở, "Trở về nếu có gặp Giang Nguyệt, không cần có nhiều phản ứng với nó biết không?"
Giang Thiển nói: "Nó lại làm ra chuyện gì nữa sao?"
Trước kia Giang Nguyệt cùng Vương Hạc Tùng có một chân, chuyện này bị Hàn Thế Giai nói cho Hàn mẫu nghe, còn nhờ cô bé phòng thông tin truyền đi, khi đó Giang Thiển có viết thư về nhà hỏi cho ra nhẽ thế nào?
Việc này làm sao có thể truyền đến mức mọi người đều biết? Ngay cả dì ba Hàn Thế Giai trong thành cũng nghe được.
Sau này nàng cũng nhận được thư hồi âm từ nhà, mới biết được Giang Nguyệt đã làm cái chuyện bị người người oán trách.
Vậy mà lại kê đơn cho chị dâu mình, muốn đem chị dâu đưa cho Mã Lại Tử!
Nếu không phải gọi Tam ca nàng đụng phải cứu được, hậu quả quả thực không dám nghĩ!
Giang Thiển lúc ấy nhìn thấy phần thư tín này, thật sự kinh ngạc đến ngây người, nàng biết tính cách Giang Nguyệt rất điên cuồng, nhưng là không nghĩ tới sẽ điên đến mức đó.
Loại chuyện này cũng làm được.
Bất quá từ đó về sau, nàng liền không nghe nói đến chuyện của Giang Nguyệt nữa.
"Mấy năm nay thì không làm ra chuyện gì, nhưng chính là bởi vì không có việc gì, mới khiến người ta phòng bị, chuyện này có thể không giống với tính cách của nó!"
Trong mắt Chu Quế Vân, tính cách của Giang Nguyệt cô cháu gái này chính là loại người không có việc gì có thể sinh sự, không có gió cũng dậy sóng.
Nó làm sao có thể yên tĩnh sống?
"Trước Tứ ca ngươi còn trong thành gặp qua nó."
"Tam ca của ngươi cũng gặp không chỉ một lần, nó thường xuyên đi dạo trong thành!"
"Hiện tại nó cũng không có công việc, nhà họ Vương cũng không thích nó, nhưng nó vẫn thường xuyên đến trong thành ăn ngon uống tốt."
"Thậm chí gần đây còn đến trong thành làm tóc..."
"..."
Chu Quế Vân đem chuyện này kể lại một lần, không phải là nàng không mong muốn cho cháu gái mình tốt; thật sự là chuyện này đáng ngờ quá nhiều!
Kết hợp với chuyện Giang Nguyệt giật dây cha và anh của nó làm trước kia, thật sự rất khó gọi người không nghi ngờ, có phải Giang Nguyệt đang lén lút làm chuyện gì mà người khác không biết!
Chu Quế Vân không trực tiếp đi tìm Giang Nguyệt để nói, nhưng xuất phát từ tình cảm thân thích, vẫn là đi tìm Tôn Thị chị dâu của mình nói một lần, bảo phải chú ý chút.
Nhưng Tôn Thị trực tiếp phủ nhận, nói không có chuyện đó, bảo bà đừng có đoán mò.
Chu Quế Vân thấy vậy, dứt khoát liền không quan tâm gì nữa, đã nhắc nhở qua mà người ta không muốn nghe, nàng cần gì phải rước họa vào thân?
Chỉ là nữ nhi nhiều năm không về nên nàng phải nhắc nhở một câu, để nữ nhi không bị lừa!
Giang Thiển cũng không đến mức ngốc như vậy, "Ta biết rồi, ta sẽ không liên quan gì đến nó, ta chỉ muốn ở nhà cùng mọi người mấy ngày, không đi đâu hết."
Chu Quế Vân lại nhịn không được nói: "Thằng nhóc nhà họ Vương qua nhiều năm như vậy, chưa từng đưa con về, mối hôn sự này nhìn xem thì vẫn còn, nhưng có cũng như không có, bất quá khi đó nó một lòng muốn ly hôn với Giang Nguyệt, nhưng Giang Nguyệt chết sống không chịu."
Thực ra nếu cô cháu gái này là một người tốt, nhà chồng như thế đối xử với nó, Chu Quế Vân đều ủng hộ ly hôn, ly hôn nhân lúc còn trẻ còn có thể nhanh chóng tìm được mối khác.
Nhưng tính cách cô cháu gái này thực sự khiến người ta chùn bước, còn cả Nhị phòng kia nữa, dù sao nàng một câu cũng không nói nhiều.
"Chắc chắn hối hận vì cưới Giang Nguyệt rồi." Giang Thiển thuận miệng nói.
"Ta không biết thằng nhóc nhà họ Vương sau này có hối hận không, nhưng ta nghe nói bà lão nhà họ Vương thật sự hối hận đến ruột gan xanh mét, lúc trước bà ta nhưng là đặc biệt vừa ý con đó."
"Đều là chuyện đã qua, nói cái này làm gì." Giang Thiển lắc đầu nói, những chuyện này đều là chuyện trước kia, không liên quan nhiều đến nàng, bản thân nàng sống hạnh phúc là được.
Chu Quế Vân cười cười, nàng thích nhất con gái mình như vậy, "Con nói không sai, đều là chuyện đã qua, khuê nữ của ta tốt số, không phải bước vào cái cửa không có phúc!"
Đáng đời cho nhà họ Vương kia hối hận đi, ai bảo bọn họ không ra gì? Năm lần bảy lượt mang bà mối đến nhà để nói chuyện, tiền lễ hỏi cũng đều bàn bạc xong hết cả rồi, của hồi môn của nàng cũng đều chuẩn bị đủ toàn.
Mắt thấy hôn sự liền sắp định xong, kết quả vào một ngày trước lại huỷ hôn? !
Xem bọn chúng làm được gì không? !
Hiện tại như vậy cũng là tự mình chuốc lấy khổ thôi!
Bất quá giống như con gái nói, đều là chuyện đã qua, không nên nói nhiều.
Chỉ là hôm nay Chu Quế Vân tâm tình rất tốt, dặn con gái nghỉ ngơi thật tốt, nàng sẽ đi ra chuẩn bị đồ ăn nhẹ buổi chiều, đợi các cháu ngoại ngủ dậy rồi ăn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận