Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 154: Nguyện ý dưỡng lão (length: 7760)

Việc Giang Thiển nói muốn đón hai người bọn họ là lão nhân đến đây dưỡng lão, trực tiếp khiến cho sắc mặt Hàn mẫu đều mang theo vẻ oán trách.
Lão thái thái trong lòng thật sự đặc biệt hưởng thụ, nhưng lắc đầu, “Vậy không được, ở lại ngắn ngày thì được, nếu ở lâu dài thì không ổn, sẽ làm các ngươi tăng thêm gánh nặng lớn lắm, chúng ta sổ lương thực cũng không ở đây.” Nếu Giang Thiển chỉ sinh một đứa, thì thật ra không cần gọi cháu gái đến, một mình nàng có thể chăm sóc được.
Bởi vì thêm một người thì gánh nặng lớn hơn không ít, đồ ăn phải tốn thêm một khoản tiền đi mua chỗ khác!
Bất quá việc này còn đỡ, thời gian cũng không quá dài, để cháu gái đến hỗ trợ hai ba năm là được rồi, đợi bọn trẻ lớn, chính nàng cũng có thể.
Nhưng nếu mà đón cả lão nhân đến dưỡng lão, thì gánh nặng thật sự quá lớn.
Giang Thiển an ủi bà, “Mẹ, việc sổ lương thực không ở đây thì có quan hệ gì, tiền lương của Thế Quốc mẹ cũng đều biết cả, hơn nữa sau này hắn còn có thể thăng chức, tiền lương cũng sẽ tăng cao lên nữa, chỉ mỗi tiền lương của hắn thôi cũng đủ nuôi cả một đám người. Huống chi không phải vẫn còn có con sao? Con làm ở bộ phận tuyên truyền cũng có lương, lại còn có tiền nhuận bút phiên dịch, sao lại không nuôi nổi gia đình chứ? Nếu hai người đến đây, chúng con cũng không phải không đủ sức gánh vác.” “Mẹ biết lòng hiếu thảo của con.” Hàn mẫu càu nhàu.
Giang Thiển cười, “Đợi sau này chúng con về, mẹ về nói chuyện với cha, xem cha có đồng ý không, nếu cha vui vẻ, thì sau này hai người cứ theo chúng con dưỡng lão, con và Hàn Thế Quốc đều nguyện ý đón hai người đến!” Năm nay Hàn Thế Quốc làm nhiệm vụ tương đối nhiều, mỗi lần làm nhiệm vụ đều có tiền thưởng và tiền trợ cấp tương ứng, cộng lại cũng rất cao.
Mà nàng có hai khoản thu nhập, một phần là lương công việc, một phần là tiền nhuận bút.
Tiền lương thì cố định, còn khoản thu nhập thêm tiền nhuận bút thì không cố định, hơn nữa trước mắt nàng mới là phiên dịch viên sơ cấp, nên cũng chỉ lấy được chừng một trăm đồng tiền thu nhập.
Đợi khi nào nàng dịch nhiều tài liệu văn kiện hơn, tỷ lệ chính xác đạt chuẩn, đến lúc đó sẽ được thăng cấp lên thành phiên dịch viên trung cấp.
Trưởng quầy Đổng Lương của nhà sách Tân Hoa lúc đó cũng đã giới thiệu sơ qua với nàng, nếu có thể thăng lên thành phiên dịch viên trung cấp, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ hàng tháng, tính sơ cũng có thể lấy được khoảng 300 đồng tiền.
Nếu mà có thể trở thành phiên dịch viên cao cấp, thì lại càng không tầm thường, bất quá Đổng Lương tạm thời không giới thiệu, bởi vì muốn trở thành phiên dịch viên trung cấp cũng không dễ dàng.
Nhưng dù vậy, nuôi gia đình cũng vẫn dư sức.
Nghe con dâu nói những lời ấm áp này, tâm tình Hàn mẫu không còn gì để nói.
Nói thật, chẳng có lão nhân nào lại muốn khi mình đã già đi, vì vấn đề dưỡng lão mà bị con cái đùn đẩy.
So với việc bị con cái nhường qua nhường lại không biết ai sẽ là người nuôi mình, thì việc được con dâu tranh giành mời đến chỗ mình hưởng phúc, có lão nhân nào lại không cảm động đến rơi nước mắt chứ?
Hơn nữa, Hàn mẫu sau khi đến đây lần này, thực sự rất thích cuộc sống này.
Lại còn có ba đứa cháu trai để trông nom, con trai và con dâu thì đều bận rộn, đến đây quả thực là có thể giúp được rất nhiều, liền cười nói, "Vậy về sau về, mẹ sẽ nói chuyện với cha con?"
"Vâng." Giang Thiển cũng cười đáp, nàng biết mẹ chồng đã bằng lòng, vậy thì việc này cơ bản đã ổn rồi.
Không lo không ai giúp nàng trông con nữa.
Đương nhiên, đối với người mẹ chồng như Hàn mẫu, nàng cũng thực lòng nguyện ý đón bà đến dưỡng lão.
“Rửa tay đi, chuẩn bị ăn sáng, sáng nay mua được tôm sông, nuôi đến giờ mới đem nấu đấy, ít cực kì.” Hàn mẫu cười nói.
“Dạ.” Bữa tối rất đơn giản mà cũng rất phong phú, có món tôm rim, có rau xanh, cùng với bánh bao bột đậu, còn có thêm một quả trứng gà cho Giang Thiển.
Giang Thiển cũng không khách sáo, nuôi ba đứa trẻ quả thực không phải chuyện đùa, ăn không đủ thì sữa không về được.
Cơm nước vừa xong, đũa còn chưa kịp đặt xuống thì bọn nhỏ đã tỉnh giấc.
Nàng vội đến giúp bọn chúng thay tã, Hàn mẫu cũng ăn xong, vội đến giúp một tay.
Hàn mẫu cười nói: "Sau tháng là có thể thường xuyên mang ra ngoài bằng xe đẩy nhỏ dẫn bọn nó đi chơi rồi, bây giờ chúng nó thích ra ngoài lắm, mang ra ngoài rất ngoan, mọi người đều khen với ta, bảo bọn nhỏ tóc dài rất đẹp.” Giang Thiển ôm Lão tam đang cho ăn, cười xoa đầu thằng bé, ba đứa tóc đều dài ra rất đẹp, “Cũng giống như Thế Quốc, tóc Thế Quốc cũng vừa đen vừa dày.” Tuy rằng việc có ăn vừng đen đậu đen trong thời gian mang thai cũng có liên quan, nhưng gen di truyền thật ra vẫn chiếm phần lớn.
Gen tốt thì bẩm sinh điều kiện sẽ tốt.
Vậy nên khi tìm đối tượng thì nên tìm người ưu tú, không thể chọn bừa được, nếu không sinh ra con cũng không tốt đẹp.
Bên phải thì là một ông chồng xấu xí, bên trái lại là đứa con xấu xí, nghĩ đến đã khó chịu rồi, phải không?
Không chỉ có lỗi với bản thân mà còn có lỗi với cả con cái nữa.
Bất quá Giang Thiển thì không hề có lỗi với ba anh em nhà này, cho bọn chúng một ông bố cao một mét tám bảy, tướng mạo anh tuấn, khí chất mạnh mẽ, răng trắng đều tăm tắp, ánh mắt sắc bén có thần, người thì không có thói hư tật xấu gì, là một trang nam nhi quang minh lỗi lạc.
Giang Thiển tự nhận điều kiện bản thân cũng không tồi, chỉ cần bọn trẻ không lớn lên lệch lạc, về sau nhất định không thua ai.
Rất nhanh nhóc tì trong lòng cũng đã ăn no.
Giang Thiển giao cậu bé cho Hàn mẫu, Hàn mẫu đã dùng khăn mặt quấn kỹ Thang bà tử, nhiệt độ rất thích hợp, liền tiến hành mát xa chườm nóng thuận chiều kim đồng hồ cho bé.
Một thoáng, nhóc tì này liền đánh một tiếng rắm, liên tiếp hai ba cái, đằng sau lại thêm hai cái nữa, biết là bụng đã thoải mái, Hàn mẫu mới mặt mày tươi cười đặt tiểu tôn tử xuống.
Còn có Lão đại và Lão nhị cũng đều được mát xa sau khi ăn no, cho đến khi đánh rắm mới thôi.
Biện pháp này thật sự đặc biệt có tác dụng, bây giờ đang trong thời kỳ quấy khóc tháng 2 mà bọn trẻ chẳng hề sao cả.
Người thì sạch sẽ, ăn uống cũng no đủ, bọn trẻ cũng không cần ai phải trông nom, tự chúng có thể nằm chơi.
Việc nhà trong nhà đều có Trương Tiểu Trân gánh vác, Giang Thiển cho con bú xong cũng không còn việc gì, giờ ngủ cũng còn sớm, liền lấy bài dịch ra làm trong phòng.
“Bận bịu cả ngày rồi, nghỉ ngơi chút đi?” Hàn mẫu pha trà cho nàng rồi quay lại, nói.
“Con không mệt, vất vả cho mẹ cả ngày trông bọn trẻ.” Giang Thiển cười đáp.
“Có gì mà vất vả? Đều không tính là gì cả.” Đối với người thế hệ trước như họ mà nói, có thể ở nhà trông con thì chính là việc hưởng phúc, đâu có gì mà mệt.
Giang Thiển cười rồi cũng tiếp tục làm công việc phiên dịch của mình, hôm nay chỉ lo nghe Cố Vân Lan tám chuyện.
Tẩu tử hàng xóm của Cố Vân Lan làm việc trong nhà máy ở bên ngoài căn cứ, chuyện trong xưởng đó quả thực là rung động tam quan, nói là một vị chủ nhiệm và con dâu của ông ta ở trong phòng kín phía sau đơn vị...
Vừa vặn có người mở cửa xông vào bắt gặp!
Hai người đều bị lôi đi, kết quả có thể nói là tan cửa nát nhà, mang tiếng xấu, danh dự mất hết!
Cố Vân Lan lấy được thông tin từ người tẩu tử kia rồi chia sẻ cho mọi người.
Khiến cho nàng, cả Phùng Bác Văn và Trình Miêu đều ăn dưa ngon miệng.
Đến mức việc dịch cũng chẳng làm được bao nhiêu...
Ngày nào cũng thế này thì sao mà chịu nổi đây!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận