Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 178: Đuổi ra khỏi nhà (length: 8441)

Nhà họ Vương sinh một đứa con trai, Giang Nguyệt trực tiếp nghĩ mình nhảy lên thành bà cô tổ nhà họ Vương!
Đương nhiên đây chỉ là nàng tưởng thế.
Vương Hạc Tùng không đời nào làm nô tài đi hầu hạ nàng, Vương mẫu đương nhiên cũng không có khả năng.
Chính là vì sinh xong con trai cho nhà họ Vương mà không nhận được đãi ngộ như bà cô tổ, tức giận đến Giang Nguyệt nổ tung, ở cữ liền cùng Vương Hạc Tùng ba ngày một trận ầm ĩ nhỏ, năm ngày một trận cãi nhau to!
Vốn Vương mẫu cảm thấy mình đáng lẽ phải cao hứng, dù gì cũng là con trai, nhà họ Vương coi như có người nối dõi.
Kết quả Vương mẫu hoàn toàn không thể nào vui nổi.
Cái đứa con dâu không yên này, thật là làm bà tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, đến mức nhìn thấy cháu trai, Vương mẫu cũng như mặt nước tĩnh lặng, một chút mong chờ cũng không có!
Hơn nữa tưởng vậy là xong sao? Còn lâu mới có chuyện!
Sinh một đứa con trai, Giang Nguyệt kiêu ngạo đến tột đỉnh, ở cữ càng cầm đứa trẻ ra để áp chế hai mẹ con họ, muốn họ mẹ con phải nghe lời nàng, nếu không nàng không cho con bú sữa!
"Ta chưa thấy qua ai như ngươi!"
Vương mẫu không cứng rắn như đứa con trai Vương Hạc Tùng, bà vẫn bị Giang Nguyệt dùng thế lực ép buộc không ít, bị Giang Nguyệt sai khiến làm cái này cái kia, nhưng cũng chỉ đành nhịn!
Nhưng dù là vậy, nghe được Giang Nguyệt nói áp chế không cho con bú những lời đó, bà vẫn giận đến run người!
Nhưng nhìn đứa cháu trai gầy gò, tiếng khóc nhỏ xíu yếu ớt lại đáng thương, bà dù có không thích đến mấy cũng vẫn nghĩ đây là cháu trai nhà họ Vương, nên đành nhẫn nhịn!
Nhưng đợi con trai về nhà, Vương mẫu không nhịn được mà khóc lóc kể với con trai rằng con dâu quá đáng!
Vương Hạc Tùng vốn không muốn nhịn, vì hắn biết Giang Nguyệt người này được voi đòi tiên, chuyện này đồng ý với nàng rồi, nhất định còn những chuyện khác!
Nhưng bị mẹ hắn kéo lại, "Không được, con không thể không có người cho bú, con không thể xúc động như vậy!"
Vương Hạc Tùng nổi giận cực kỳ, nhưng mẹ hắn ngăn cản, hắn chỉ có thể nhịn xuống.
Hai mẹ con bị nàng coi như trâu ngựa sai khiến, Giang Nguyệt mười phần đắc ý về điều đó!
Nhưng cũng đúng như Vương Hạc Tùng suy nghĩ, Giang Nguyệt đâu có dễ dàng thỏa mãn như thế, chưa đến hai ngày, nàng trực tiếp yêu cầu Vương mẫu giao tiền trong nhà cho nàng giữ!
Ừ, nàng muốn nắm quyền kinh tế của cả nhà!
Vì đại ca nàng xảy ra chuyện rồi, có nghĩa là nguồn kinh tế của nàng bị cắt đứt, sau này muốn sống cuộc đời tiêu sài không phải nắm quyền kinh tế của nhà họ Vương sao?
Nhân lúc có đứa con trong tay, nàng phải làm cho xong chuyện này!
"Hạc Tùng đâu phải nuôi không nổi con, có ai cưới vợ rồi lại gọi mẹ chồng giúp quản tiền lương bao giờ? Đương nhiên đều phải giao cho cái người vợ này là ta quản!" Giang Nguyệt nói có lý lẽ.
Nhưng lập tức đạp lên lằn ranh của Vương mẫu, Vương mẫu vẫn luôn nghẹn một bụng tức giận trực tiếp bùng nổ, "Thật sự là muốn cầm một đứa trẻ ra để áp chế ta? Ngươi là cái thá gì! Đứa nhỏ này ngươi muốn cho bú thì cho, không muốn cho bú thì đừng cho, chết đói thì chết đói, dù gì cũng là nghiệt của cái người làm mẹ như ngươi!"
Vừa quay sang, lại quay ra chửi mắng con trai, "Mày đúng là mù mắt rồi, rước cái đồ sao chổi về, thật sự là gia môn bất hạnh!"
Vương Hạc Tùng cũng đã hiểu ra chân tướng liền về phòng mắng Giang Nguyệt, "Nếu cô không muốn cho nó bú thì bóp chết nó đi, còn muốn lôi chúng ta vào? Cô là ai? Dám đòi quản tiền của tôi? Nằm mơ đi!"
Giang Nguyệt tức gần chết, "Anh tưởng tôi không dám à?"
Nói rồi, thật sự ngay trước mặt Vương Hạc Tùng, nàng muốn bóp chết đứa trẻ!
Vương Hạc Tùng thật sự không ngờ nàng lại dám làm như vậy, liền nhanh tay giành con lại, "Cô đúng là điên rồi, ly hôn, tôi muốn ly hôn với cô!"
Nhưng Giang Nguyệt không đồng ý, nàng nhìn chằm chằm Vương Hạc Tùng bằng ánh mắt mỉa mai, "Ly hôn? Anh nằm mơ đi, tôi không ly hôn với anh, mơ tưởng tôi ly hôn với anh! Tôi nói cho anh biết Vương Hạc Tùng, cả đời này anh đừng mơ vứt được tôi, anh mà làm tôi không thoải mái, tôi sẽ làm anh cả đời không thoải mái, chúng ta cứ hao tổn nhau như vậy đi!"
Con người nàng không chịu được một chút uất ức nào, ai làm nàng khó chịu một chút, nàng liền muốn giết cả nhà người đó.
Cuộc đời nàng, nàng muốn một hơi sướng đến cuối cùng!
Vương Hạc Tùng tức giận tát mạnh cho nàng một cái!
Giang Nguyệt hai mắt đỏ ngầu, "Anh dám đánh tôi? Anh lại dám đánh tôi? Tôi liều mạng với anh!"
Rồi lao vào cắn xé hắn, bất quá nàng nào phải đối thủ của Vương Hạc Tùng?
Dù sao Vương Hạc Tùng cũng là đàn ông, đặc biệt Giang Nguyệt lại vừa mới sinh xong, bị hắn túm tay một cái liền ngã nhào xuống đất, Vương mẫu đi vào thì thấy ngay cảnh đó.
"Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh a!" Vương mẫu đau khổ kêu lên!
Giang Nguyệt hung tợn nhìn chằm chằm hai mẹ con, "Tôi ở cữ mà các người dám đối xử với tôi như vậy? Hận thù trong tháng không đội trời chung, tôi sẽ không để cho các người dễ chịu đâu, các người cứ đợi đấy cho tôi!"
Nhưng Vương Hạc Tùng đã hoàn toàn không thể tha thứ cho nàng, sau khi giao con cho mẹ trông thì trực tiếp lôi nàng ra ngoài.
"Anh làm gì vậy, anh làm cái gì thế!" Giang Nguyệt phẫn nộ gào thét một cách chói tai.
Nhưng Vương Hạc Tùng không thèm nói nhảm với nàng, trong cái thời tiết lạnh giá này, hắn trực tiếp ném nàng ra ngoài cửa!
Không chỉ ném người nàng ra ngoài, đồ đạc của nàng, hắn cũng thu dọn gọn gàng, ném hết ra ngoài!
Giang Nguyệt vừa sinh con chưa bao lâu đâu, lại náo loạn một trận như vậy, cả người đều mất hết sức lực, không nhúc nhích nổi.
Chỉ có thể dùng ánh mắt hung tợn, nhưng căn bản không có tí uy hiếp nào để nhìn chằm chằm Vương Hạc Tùng!
"Chuyện gì vậy, đây là chuyện gì thế?" Các bà con hàng xóm đều bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Vương mẫu liền trút hết nỗi khổ với mọi người.
Kể lại hết những gì đứa con dâu Giang Nguyệt làm cho mọi người nghe.
Nói thật, mọi người một chút cũng không nghi ngờ!
Vì không phải không có người hàng xóm nào ghé thăm, Giang Nguyệt cố ý trước mặt hàng xóm sai khiến Vương mẫu, hết gọi cái này rồi lại gọi cái kia!
Thái độ này ở đâu ra là đối với mẹ chồng? Quả thực là coi bà như người hầu sai bảo!
Hơn nữa dù có không hài lòng với người con dâu này, nhưng Vương mẫu vẫn cho hầu hạ ở cữ, vẫn là người giặt tã cho cháu!
Kết quả người con dâu này còn làm ầm ĩ như vậy, còn muốn nắm quyền tài chính gia đình không được, còn muốn bóp chết con.
Thật sự là chưa từng nghe bao giờ có chuyện như thế!
Nhưng những hàng xóm hóng hớt sợ có án mạng xảy ra, có người tốt bụng chạy đi gọi Triệu Ái Phượng, nhị tẩu của nhà họ đang đi làm ở hợp tác xã mua bán.
Không sai, công việc ở hợp tác xã mua bán này, phòng nhì không thể giữ được, trong nhà ra cái tội đầu cơ trục lợi sao còn làm được? Kiểu gì cũng bị người tố cáo kiện đến chết!
Nên công việc này bây giờ đã bán lại cho phòng cả.
Chị dâu cả Triệu Ái Anh cùng nhị tẩu Triệu Ái Phượng hai chị em dâu bốc thăm quyết định, cuối cùng Triệu Ái Phượng đến làm việc.
Triệu Ái Phượng tuy rằng vui vì công việc này cuối cùng cũng trở về nhà mình nhưng với Giang Nguyệt thì bà không có chút thiện cảm nào.
Vì ai cũng hiểu, Giang Nguyệt chính là người gây chuyện!
Nên nghe tin này, bà hoàn toàn không để ý, "Đó không phải là cô em chồng tôi, cô em chồng tôi đều theo quân đội rồi, tôi không có cái kiểu em chồng như thế!"
Vừa hay có cô gái tên Giang Thủy Hoa đến mua muối, nghe được chuyện này, liền nhanh chóng cùng người hàng xóm nhà họ Vương đến xem thử.
Thấy Giang Nguyệt bị đuổi ra khỏi nhà nằm dưới đất thảm hại như vậy, cô cũng miễn cưỡng giúp sắp xếp chút, rồi chạy về thôn.
Nhưng không biết xuất phát từ tâm lý gì đó, vào thôn liền hô lớn: "Chết rồi chết rồi, Giang Nguyệt vừa sinh con xong đã bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận