Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 462: Lý tưởng rất mĩ mãn, hiện thực rất khắc sâu (length: 8542)

Mặc dù bên ngoài không ai nói ra, nhưng Giang Thủ Hà cũng không trở về quê khoe khoang.
Thậm chí, Mã Lại Tử và những người khác cũng hoàn toàn không dám nhắc đến chuyện của hắn nửa lời trong thôn.
Giang Nguyệt cũng vậy.
Từ khi biết được thế lực của Giang Thủ Hà trong giới bang phái ở trấn từ chỗ Mã Lại Tử, Giang Nguyệt đối với người anh họ này cũng trở nên dè dặt.
Nàng thật sự không ngờ rằng, một người chưa từng được nhắc đến trong sách vở lại có thể phát triển đến mức độ này!
Người như vậy đâu phải là người mà nàng có thể trêu chọc?
Đặc biệt sau khi Giang Thủ Hà có được chuỗi quan hệ than đá, lại không hề động đến nghề kiếm tiền của nàng và Mã Lại Tử, mà tự mình làm riêng.
Như vậy thì hai bên nước giếng không phạm nước sông!
Đương nhiên, Giang Nguyệt thật ra vẫn có một chút không cam lòng.
Bởi vì thấy Giang Thủ Hà, một người nhà quê mà ngay cả xe tải cũng lái!
Hơn nữa nàng còn ngấm ngầm đi hỏi thăm, càng hỏi thăm càng thêm hoảng sợ, vì không ngờ rằng trong khi nàng hoàn toàn không hay biết, Giang Thủ Hà vậy mà lại phát triển đến tình trạng đó, liên quan đến nhiều ngành nghề như vậy!
Đến cả người xuyên không như nàng cũng không làm được!
Kỳ thật, không phải là nàng không muốn làm, nàng cũng muốn gầy dựng sự nghiệp vang dội!
Nhưng mà lý tưởng rất tốt đẹp, hiện thực lại quá phũ phàng.
Sau khi nàng bắt tay vào làm, mới phát hiện mọi chuyện không hề đơn giản như nàng tưởng tượng.
Nàng đã nghĩ dựa vào thân thể của mình để mở đường, kết quả những gã đàn ông xấu xa kia sau khi ngủ với nàng xong liền phủi tay, xem nàng như không có chuyện gì!
Ở mỏ than là vậy, muốn lên thành phố phát triển cũng vậy, những tên du thủ du thực kia sau khi xong việc thì quay sang chê bai nàng thối tha!
Thật sự là tức chết đi được!
Cho nên cuối cùng nàng thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể quay về cùng Mã Lại Tử tiếp tục làm ăn than.
Trong khi Giang Thủ Hà lái xe tải đi thương lượng với người phụ trách mỏ than, hết xe này đến xe khác chở đi, thì nàng chỉ có thể dùng thân thể mình đi giao thiệp với những người dưới mỏ!
Hơn nữa còn phải vất vả đạp xe đạp chở hàng!
Tuy rằng lợi nhuận được cho là kếch xù, nhưng trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu!
Vì thế, nàng liền nghĩ đến một chuyện khác!
Vì sắp tới sẽ có cuộc nghiêm trị tốt nhất, đến lúc đó có thể thanh toán đám Giang Thủ Hà hỗn láo không ra gì, đến lúc đó không một ai chạy thoát!
Nghĩ như vậy, Giang Nguyệt liền thấy thoải mái hơn trong lòng.
Còn về Giang Thủ Hà, đối với cái loại tiểu nhân vật như nàng, hắn hoàn toàn không để vào mắt.
Việc làm ăn của hắn tuy bận rộn, nhưng hắn vẫn đưa con cái về quê thăm nhà, dù sao cha mẹ còn ở quê.
Giang Vi Hân và Giang Vi Vận, hai anh em vào cuối năm sáu tháng đều được Giang Thủ Hà đón vào thành phố đi học.
Dù đi học hay về nhà đều có người đưa đón, trong nhà thì thuê một đầu bếp đã nghỉ hưu từ nhà hàng quốc doanh về nấu cơm, còn mướn một bà dì đến dọn dẹp vệ sinh.
Cuộc sống trong thành phố rất thoải mái, nhưng cha mẹ vẫn ở quê, nhất định phải thường xuyên về thăm.
Đừng nhìn Giang Thủ Hà làm gì ở ngoài, về nhà, hắn vẫn sẽ vác cuốc cùng cha xuống ruộng, giúp cha làm chút việc.
Nhưng thật sự không muốn để lão nhân làm, cản không được a!
Chu Quế Vân cũng không hỏi nhiều chuyện con trai bỏ việc, chỉ dặn dò hắn phải cẩn thận, nói xã hội bây giờ đã khác xưa, không ít tên du thủ du thực đều ra đường kiếm chuyện, kêu hắn buôn bán thì cứ buôn bán, đừng đánh nhau với ai.
Giang Thủ Hà đều sẽ rất kiên nhẫn nghe, sau đó nói với nương, hắn sẽ không đánh nhau với ai, hắn là người làm ăn thành thật.
Chu Quế Vân an tâm.
Giang phụ nghe thấy những lời này thì "...". Ông im lặng giữ ý kiến.
Bất quá, lão gia tử năm nay thấy đứa con trai cả, con thứ hai cũng làm ăn khấm khá, coi như đã ổn định, còn thằng ba đi ra làm bảo vệ cũng rất thành công.
Cả thằng tư học đại học cũng có tiền đồ.
Vì thế lão gia tử liền quyết định, hay là năm nay chờ thu hoạch mùa màng xong, đến lúc đó sang kinh thành bên kia thăm con gái và các cháu ngoại?
Giang phụ nói ra lời này liền được Giang Thủ Hà hết sức ủng hộ, hắn nói cũng thường xuyên liên lạc với em gái, em gái đã sớm nhắc tới chuyện này.
Hơn nữa bên đó cũng có phòng ở thừa, em gái mua hẳn một căn rộng thênh thang!
Chu Quế Vân thật ra cũng động lòng.
Còn có hai anh em Giang Vi Hân và Giang Vi Vận, hai anh em cũng nhận được quần áo đẹp, dép lê và sô cô la do cô út gửi về!
Giang Vi Hân còn nói, hắn đã lâu không gặp các em họ!
Hắn và ba đứa sinh ba bằng tuổi; trước đây khi ba đứa sinh ba về, bọn họ còn tốt đến mức mặc chung một quần, ngủ chung một giường.
Sau khi đi học, hai bên vẫn còn liên lạc thư từ đấy!
Chẳng qua e là không thể gặp nhau được, vì bọn nó vẫn còn phải đi học, khi đó vẫn chưa đến kỳ nghỉ đông.
Giang Thủ Hà nhân lúc nói chuyện điện thoại với em gái Giang Thiển liền nói cho Giang Thiển tin này.
Giang Thiển rất vui mừng, hơn nữa nói: "Tam ca, còn anh thì sao? Anh có muốn đưa Tam tẩu sang chơi không?"
"Tam tẩu của ngươi phải đến nghỉ đông mới rảnh, đến cuối năm, ta cũng bận nhiều việc, chắc khó mà có thời gian rảnh." Giang Thủ Hà cười nói.
"Vậy thì đợi khi nào anh chị không bận nữa hãy sang." Giang Thiển nói.
Nàng lại hỏi han Tam ca một chút về việc làm ăn.
Giang Thủ Hà đối với sự quan tâm của em gái cũng chỉ biết cười trừ, "Thế lực trong khu vực quản lý của ta trật tự tốt thế nào, không nói đến chuyện nhặt được của rơi không trả, nhưng mà cũng xấp xỉ thế!"
Đây không phải là lão Giang bán dưa khen dưa ngọt a, mà là tình hình thực tế.
Ở những nơi khác thì trộm cắp rất nhiều, nhưng ở địa bàn của hắn, những nơi mà hắn quản lý thì chưa hề xảy ra những chuyện tương tự!
Cướp bóc trên đường thì lại càng không thể nào xảy ra.
Tuy tay chân của hắn nhiều thật đấy, nhưng mà hắn cung cấp nhiều vị trí công việc nên không lo!
Nói đến lo thì cũng có một chút, chính là những phe cánh ở mấy khu khác cứ liên tục dòm ngó qua địa bàn của hắn.
Hình như thế lực Hổ Bang của hắn đang có xu thế trở thành ông trùm của trấn, điều này có chút đáng lo, vì dù sao cũng phải cung cấp thêm nhiều việc làm, đây cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Chẳng qua trước mắt thì mọi việc rất ổn.
Giang Thiển cũng từng nghe Tam tẩu nói, tuy nói là kéo bè kết phái, nhưng thật ra đều làm những việc làm ăn chân chính.
Vào hè, Tô Chỉ Nhu còn chuyên môn trở về kiểm tra, xem còn chỗ nào thiếu sót, giấy tờ gì chưa đủ đều muốn bổ sung hết.
Giang Thủ Hà cũng rất nghe lời.
Không chỉ thế, Tô Chỉ Nhu còn đưa ra một vài ý tưởng khác, tỷ như ghi chép thông tin của tất cả những người dưới trướng.
Không chỉ đơn giản là thông tin cá nhân mà còn cả gia cảnh của đối phương đều được cô ghi chép lại thành hồ sơ.
Cho nên tất cả những người dưới trướng của Giang Thủ Hà là ai, thông tin của mỗi người đều có thể tra ngay!
Mặt khác, cô không đưa ra nhiều đề nghị, vì Giang Thủ Hà đã đặt ra bang quy, mà bang quy thì không được phép thay đổi!
Vì vậy cô đề nghị rằng, vào ngày sinh nhật của cha mẹ những người có chức quản lý, có thể phát cho họ một ít phúc lợi.
Nếu không có cha mẹ thì kêu các đồng sự đặt một bàn tiệc, kêu các huynh đệ đến chúc mừng họ!
Giang Thủ Hà nghe theo chỉ vì nghe lời vợ mà thôi, kết quả lại hiệu quả bất ngờ!
Cha mẹ những người đó sau khi nhận được giỏ thịt trứng mang đến thì vui mừng hớn hở, còn đặc biệt tìm đến Giang Thủ Hà.
Để nói lời cảm tạ, cảm tạ hắn đã kéo con trai mình đang ăn chơi trác táng trở về đường ngay!
Còn có những người không cha không mẹ lần đầu tiên được các huynh đệ tổ chức sinh nhật thì cảm động đến khóc rống lên!
Việc này quả thực rất cảm động lòng người.
Sau đó thì thật hận không thể bán mạng cho người đại ca Giang Thủ Hà này!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận