Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 226: Cách được thật xa (length: 7862)

Sau khi tan việc, Hà Ngọc Liên về nhà liền thấy có vải.
Vừa hỏi cô, nàng biết là Giang Thiển đưa tới, mặt nàng mang theo vẻ đắc ý.
Cái đám nhà quê này đúng là giỏi luồn cúi, đồ vật còn đưa đến chỗ cô dượng nàng!
Còn không cho nàng, nhưng chẳng lẽ nàng không đủ tiền trả sao?
* Cố Vân Lan đã qua nhà.
Giữa trưa, Hàn Thế Quốc bọn họ cũng chưa về ăn cơm, vì đều ở bên ngoài bận bịu, không rảnh về.
Các nàng liền tự mình ăn.
Ăn cơm trưa xong, Giang Thiển liền kêu Cố Vân Lan vào phòng.
Cố Vân Lan còn tưởng nàng muốn hỏi chuyện bên ngoài, kết quả Giang Thiển trước tiên, liền lấy ra hai cái đồ nội y đã mua cho nàng, "Ở cửa hàng kiều hối mua theo số đo của ngươi, không cần cảm tạ ta!"
Cố Vân Lan cầm đồ chơi này, tính tình thoải mái lúc này lại hơi đỏ mặt, nói: "Đây là cái thứ gì vậy, là cái mà ta nghĩ tới để dùng sao?"
Nàng còn chưa từng đến cửa hàng kiều hối, chưa từng thấy qua, nhưng đồ chơi này phàm là phụ nữ liếc mắt là có thể biết dùng ở chỗ nào.
"Đương nhiên." Giang Thiển cười.
"Sao lại có thứ này... Còn có thể như thế này?" Cố Vân Lan khó được ngượng ngùng nói.
Đồ nội y này quá là cái kia.
"Ta cũng là lần này đi cùng cán sự Trịnh đến cửa hàng kiều hối Dương Thành mới biết có cái này, ta cũng mua hai bộ, biết ngươi chắc chắn thích, nên mua cho ngươi." Giang Thiển cười híp mắt nói.
"Bao nhiêu tiền? Cửa hàng kiều hối ta nghe người ta nói rồi, đồ bên trong không chỉ đắt, còn cần phiếu kiều hối, ngươi mua nhiều như vậy phải cần bao nhiêu phiếu kiều hối?"
"Phiếu kiều hối là ta cùng cán sự Trịnh mượn, nhưng nàng không cần ta trả, bảo ta chụp cho nàng nhiều ảnh chụp để gán nợ." Giang Thiển nói rồi bảo: "Cởi quần áo đi, thử xem có vừa người không."
Cố Vân Lan hơi đỏ mặt, oán trách liếc nàng một cái, "Để tự ta từ từ tìm hiểu!"
Giang Thiển cười, liền nói sơ qua cho nàng một chút thao tác, còn lại thì không cần nhiều lời, tự mình cũng có thể mò ra.
"Bao nhiêu tiền? Ta trả cho ngươi." Cố Vân Lan ngại ngùng thì ngại ngùng, nhưng đồ chơi này nàng quả nhiên liếc mắt đã thích.
"Tặng ngươi." Giang Thiển vô cùng hào khí.
Cố Vân Lan cười giận nàng liếc một cái, "Phiếu thì mặc kệ ngươi ta cũng không có. Nhưng tiền thì ngươi phải nhận lại, nếu không ta không cần đồ của ngươi."
Giang Thiển cũng không cự tuyệt, thu lại tiền vốn.
Thấy Cố Vân Lan tâm tình không tệ, lúc này mới nhỏ giọng hỏi đến chuyện vừa nghe được từ bên ngoài.
Cố Vân Lan trên mặt không hề có chút buồn rầu, ngược lại còn cười nói: "Là cái đóa bạch liên hoa ôm lấy Trường Chinh thôi, Trường Chinh còn lập tức kéo ả ra!"
Cát Lệ Hà cùng Lý Quế Phân vừa vặn thấy Hà Ngọc Liên lao vào Lục Trường Chinh một màn kia.
Nhưng Cát Lệ Hà ngay lập tức bị Lý Quế Phân lôi đi, nên không thấy chuyện sau đó.
"Ta đã nói Lão Lục sao có thể làm ra loại chuyện này, chuyện đó không thể nào xảy ra!" Giang Thiển thở phào nhẹ nhõm, nàng đã nói mà, tám chín phần mười là cái đoạn kịch cẩu huyết này!
Cố Vân Lan cười nói: "Ta chưa từng nghĩ Lục Trường Chinh sẽ làm chuyện có lỗi với ta phản bội ta."
Nàng biết Lục Trường Chinh là loại người gì, cũng biết hắn sẽ không làm chuyện có lỗi với nàng, sở dĩ chiến tranh lạnh với hắn, phân giường và lạnh nhạt với hắn, là để chọc tức hắn mà thôi.
Giang Thiển lúc này mới yên tâm, nhưng lại không nhịn được nhíu mày, "Đang yên đang lành Hà Ngọc Liên bị điên cái gì vậy?"
Lại trực tiếp ôm lấy biểu tỷ phu?
Cố Vân Lan trên mặt cũng lộ vẻ chán ghét, "Ta nghe Trường Chinh nói, nàng lần này chặn hắn vì mẹ ta giới thiệu đối tượng cho nàng, nhưng người trong lòng nàng vẫn luôn là Trường Chinh, nhiều năm như vậy chưa từng thay đổi, cho nên lần này muốn để Trường Chinh biết tâm ý của nàng với hắn!"
Những lời này, Lục Trường Chinh không hề dám giấu giếm, tất cả đều kể rõ ràng.
Đừng nói Cố Vân Lan, Giang Thiển nghe xong cũng thấy buồn nôn.
Rốt cuộc đây là kiểu người gì?
Dù trước đây có thích Lục Trường Chinh đi chăng nữa, nhưng bây giờ Lục Trường Chinh đã kết hôn sinh con, có gia đình, mà chính nàng cũng sắp có đối tượng thì nước giếng không phạm nước sông chẳng phải tốt hơn sao?
Cớ gì phải đâm thủng lớp giấy đó làm gì chứ?
Đây là muốn làm gì đây?
Hơn nữa còn cố tình bị người ta bắt gặp, chẳng lẽ không phải cố ý sao? !
"Cố ý thì chắc không phải, chuyện này lan ra thì đối với nàng cũng không có gì tốt, hiện tại người ta cũng biết chuyện này, cái mối xem mắt của nàng cũng tạch rồi!"
Giang Thiển nghĩ, tạch là phải rồi, đừng làm hại người tốt khác, rồi hỏi: "Nhưng xảy ra chuyện như vậy, nàng sao còn có thể ở lại?"
"Nàng ỷ không có bị bắt tận tay, liền đi khóc lóc với mẹ ta, nói chỉ là vừa gặp được Trường Chinh nên mới nói với Trường Chinh mấy câu, kết quả Cát Lệ Hà nhiều chuyện dựng chuyện nói xấu nàng với Trường Chinh, mẹ ta vừa nghe là Cát Lệ Hà liền tin, còn chuyên môn đi tìm ta, bảo ta đừng hiểu lầm Hà Ngọc Liên, đừng đoán mò, nàng không hề ôm Trường Chinh, chỉ là Cát Lệ Hà cố ý đặt điều gây sự, đã đi cảnh cáo Cát Lệ Hà rồi!"
"Ngươi xem, đó là chuyện rõ rành rành, nhưng mẹ ta vẫn là chọn tin cháu gái mà không để ý cảm nhận của ta."
"Mà cũng phải, dù sao ta không phải là do bà nuôi lớn, cho dù là bà hay cha ta, tình cảm dành cho ta cũng chỉ có chừng đó thôi."
"Lần trước hất Cố Hiên với Cố Hiểu Lan xuống, hai vợ chồng bọn họ không biết trong lòng chửi ta tâm địa rắn rết ý chí sắt đá như thế nào nữa."
"..."
Giang Thiển biết đó là khúc mắc trong lòng nàng, chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi: "Sao càng nghĩ càng lệch lạc thế? Thủ trưởng Cố không nói, nhưng tâm ý của thím với ngươi ta nhìn rõ cả đấy; lúc trước Minh Minh và Song Song còn nhỏ, bà bị cảm còn sốt sắng đi chữa để giúp ngươi trông con đấy."
Cố Vân Lan cười khổ, đây là chỗ làm cho nàng luôn giằng xé mỗi khi nhắc đến ba mẹ nàng!
Sự quan tâm với nàng là có, nhưng không nhiều đến mức khiến nàng cảm nhận được bọn họ thực sự yêu thương nàng.
Cũng không ít đến mức khiến nàng mất đi hy vọng.
Tình thương của bọn họ với nàng, thật vừa đủ, cứ như là đã được đong đếm vậy.
"Đôi khi ta thực sự rất muốn rời khỏi nơi này, cách xa ba mẹ ta, thật sự là ta với họ không có duyên lớn." Cố Vân Lan nói ra lời trong lòng.
Giang Thiển nhanh chóng đổi chủ đề, "Không nói chuyện này nữa, ngươi qua lấy đồ hải sản đi, ta mang về không ít đấy, ngươi lấy một ít về nấu cháo cho bọn nhỏ ăn."
Nàng dùng một cái giỏ đựng, đưa cho Cố Vân Lan một lọ ốc khô, nấu canh hay cháo đều có thể bỏ vào thêm chút.
Mực khô, tôm khô cũng chia ra đưa.
Cá hộp cũng đưa cho hai lọ, vải tất nhiên không thiếu cũng cho thêm một ít.
"Đừng đưa cho ta nhiều vậy, ngươi còn phải để lại ăn chứ." Cố Vân Lan vội vàng nói.
"Ngươi xem ta mang về nhiều như vậy đây này." Giang Thiển nói: "Về đồ hải sản này, chắc chắn không cần ta dài dòng, ta thấy thím bên đó cũng có những đồ này, ngươi chắc chắn sẽ biết làm thôi."
Giang Thiển cũng từng đi ăn cơm ở nhà Lão Cố với Hàn Thế Quốc rồi.
Cố Vân Lan biết: "Bao nhiêu..."
Vừa muốn hỏi bao nhiêu tiền, Giang Thiển liền cắt lời: "Đừng nói cái đó nữa, không nhiều nhặn gì, chỉ có mấy cân thôi."
"Nhiều như vậy mà không nhiều?"
"Đừng dây dưa nữa, cầm đi." Giang Thiển không để ý.
Cố Vân Lan không ít lần lấy trứng phiếu đồ cho nàng từ bên nhà Cố, đều là cho không nàng, một xu cũng không cần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận