Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 303: Ác độc tiểu thẩm? (length: 7597)

Trên đường trở về, sắc mặt của Trần Hữu Tuyền đương nhiên không quá dễ coi.
Hàn Thế Vân gọi bọn nhỏ mang theo rổ đi trước, ở phía sau nói với hắn, "Mặt ngươi đen thui cho ai xem đấy?"
Nhìn hắn như vậy nàng không cần hỏi, đều biết nhất định là bị nàng em trai bác bỏ.
Trần Hữu Tuyền: "Thế nào, ta vẫn không thể mất hứng!"
Hàn Thế Vân thản nhiên nói: "Thế Quốc tìm ai đi qua hỗ trợ đó là chuyện của chính hắn, cũng không cần đến ngươi còn có ta đồng ý, trong lòng ngươi không thoải mái cũng phải kìm nén!"
Trần Hữu Tuyền: "... Ngươi bây giờ là lên mặt có phải không?"
"Thế nào, ngươi còn muốn đánh ta sao?" Hàn Thế Vân liếc mắt nhìn hắn.
Trần Hữu Tuyền: "..."
"Em ta cùng em dâu ta thật vất vả mới trở về cái năm, ngươi cũng đừng có không có việc gì tìm việc, ngươi nếu không trở lại ta cũng không miễn cưỡng ngươi, đừng có cái bộ dạng như ai thiếu nợ ngươi vậy!" Hàn Thế Vân hừ nói.
Trần Hữu Tuyền chửi thầm, "Sớm biết rằng liền không mang con gà đi qua..."
Lời này vừa dứt, liền bị Hàn Thế Vân một trận trào phúng, "Xách con gà kia đi qua công lao lớn hơn trời, bữa cơm trưa này cũng coi như là ăn vào bụng chó rồi, còn có Thiển Thiển cho ta mang này đồ, tốt nhất ngươi một cái cũng đừng ăn!"
Trần Hữu Tuyền tức chết rồi, cái con mụ xui xẻo này từ sau khi sinh con trai, lưng là thẳng tắp.
Hiện tại em trai cũng có tiền đồ, Thành phó đoàn trưởng, nàng càng thêm lên mặt.
Bất quá nghĩ đến bữa cơm trưa, còn có đồ cho mang về, hắn cũng ngậm miệng.
Ăn thì không có chỗ nào để chê, đồ mang về cũng đúng là hào phóng.
"Một chút ân huệ nhỏ bé, xem làm ngươi cảm động rồi!" Hắn vẫn không chịu phục thầm nói.
Hàn Thế Vân đều chẳng buồn phản ứng hắn.
Chính mình xách con gà đi qua làm như kiểu dâng đầu heo vậy, người ta cho thì bọn họ vừa ăn vừa cầm lại thành ơn huệ nhỏ.
So với Nhị tỷ phu này, đại tỷ phu Trương Phát lại đúng là một người thật sự.
Hắn cùng Đại tỷ Hàn Thế Thải là vào ngày 27 của năm, đến đây từ sớm.
Đến mang cá.
Những ngày này, hai cha con Trương Phát mỗi ngày đi đánh cá, cũng đánh được không ít, đã tích góp được gần nửa bao tải cá đông lạnh, nhà mình để lại chút, còn lại đều mang đến đây.
Còn có một con gà mái, cũng là để cho ba đứa cháu nhỏ bồi bổ thân thể.
"Người này còn chuyên môn mang đến, để lại cho nhà mình ăn thì tốt rồi a." Hàn mẫu nói.
Hàn Thế Thải cười nói: "Trong nhà còn có, nhân lúc Thế Quốc cùng Thiển Thiển mang bọn nhỏ về ăn Tết."
Giang Thiển hỏi: "Đại tỷ các ngươi sao không mang bọn trẻ đến đây?"
"Hôm nay chỉ là đến thăm các ngươi một chút, đợi mùng 2 đầu năm đến thì lại gọi bọn chúng đến đây chúc Tết ông bà ngoại, còn có cậu mợ." Hàn Thế Thải cười nói.
"Cần gì thế, cứ mang đến đây luôn, mùng 2 đầu năm lại đến một chuyến cũng được." Giang Thiển nói: "Đợi về nói với chúng nó, bảo chúng nó đến, đến lúc đó tiểu mợ làm đồ ăn ngon cho bọn nó."
"Được, về sẽ nói với bọn nó." Hàn Thế Thải cười đáp ứng.
Nàng cùng em dâu hàn huyên trong chốc lát, mới cùng Hàn mẫu, mẹ của mình vào trong phòng nói chuyện riêng.
Hàn mẫu nói với nàng, "Mấy năm không gặp, sao cảm giác già đi nhiều vậy?"
Con gái thứ hai đã như thế, con gái lớn cũng vậy, cảm giác mấy năm không gặp, thật sự là mắt thường có thể thấy già rồi.
"Nương người cũng không nhìn xem ta bao nhiêu tuổi, ta là người làm bà rồi đấy." Hàn Thế Thải buồn cười nói.
Hàn phụ Hàn mẫu là bằng tuổi nhau, bọn họ kết hôn vào thời xã hội cũ, kết hôn thật sự đều rất sớm, Hàn Thế Thải là con gái lớn, nàng kỳ thực cũng chỉ nhỏ hơn cha mẹ mười sáu tuổi mà thôi!
Cho nên vào cái thời đại này, sẽ xuất hiện rất nhiều cậu hoặc dì út nhỏ tuổi hơn cháu ngoại hoặc cháu trai là chuyện thường, đương nhiên cũng có người còn nhỏ hơn cả cháu nội.
Kỳ thật là do nguyên cớ này.
"Ngày thường cũng phải tự chăm sóc tốt cho bản thân đấy, biết không?" Hàn mẫu rót cho nàng một chén sữa mạch nha, nói.
Hàn Thế Thải cười cười, "Ta biết, cuộc sống của chúng ta bây giờ còn không tốt sao? Bây giờ cái phòng lớn này cho bảo sáu đứa con của chúng ta ở còn được ba đứa nữa, đều có chỗ dựa rồi, chỉ còn lại ba đứa nhỏ thôi."
Áp lực trực tiếp liền nhỏ đi bao nhiêu?
Hàn Thế Thải thật cảm giác cuộc sống bây giờ rất tốt.
Nàng cười khen mẹ mình, "Mà thôi, nếu như đi ra ngoài, người khác lại tưởng chúng ta là hai mẹ con tỷ muội ấy chứ, nương người mấy năm nay, thật ngược lại là trẻ ra không ít."
Hàn mẫu cười trách, "Đó là nhờ có Thiển Thiển chăm sóc ta, cái gì tốt đều không tiếc cho ta dùng."
Bên kia thật là dù là vật chất hay tinh thần, con dâu đều mang đến cho nàng một cảm giác thỏa mãn rất lớn.
Hàn Thế Thải cười cười, cũng hỏi chuyện con gái út ở bên kia.
"Tiểu Tuệ ở kia rất tốt, bất quá Tiểu Trân mang thai sau phản ứng hơi lớn, cho nên lần này mới không cùng chúng ta trở về, qua bên tỷ của nàng kia chăm sóc nó." Hàn mẫu liền nói.
Hàn Thế Thải cười gật đầu.
Hai mẹ con trong phòng nói chuyện tâm tình một hồi cũng đi ra ngoài.
Bữa cơm trưa cũng rất phong phú.
Bất quá lần này không có ăn chung nữa, bởi vì người không nhiều, cho nên đại tỷ đại tỷ phu cùng bên này ăn chung là được.
Ăn xong Giang Thiển cũng mang cho đại cô tỷ Hàn Thế Thải một phần quà.
Lý Hà nhìn các nàng đẩy qua nhường lại không nhịn được về phòng nói với Hàn Thế Dân một giọng chua chát, "Hai người tỷ tỷ của anh thật đúng là hám lợi, nhà chúng ta chỉ được có mấy con cá chết, còn lại cái gì đều không có!" Hai con gà đều là cho đám nhỏ!
Hàn Thế Dân: "... Cô không thấy em dâu cho Đại tỷ Nhị tỷ chuẩn bị đồ à?" Mấy thứ kia giá trị cộng lại, có khi còn đáng giá hơn con gà kia nhiều.
Còn có em dâu nấu cơm chiêu đãi khách cũng rất bỏ tiền ra, đâu có giống cái mụ vợ của anh, keo kiệt, ngày xưa Đại tỷ Nhị tỷ đến cửa, cơm cũng không giữ lại.
Gọi làm cơm cũng xộc xệch lộn xộn, đến mức Đại tỷ Nhị tỷ cơm cũng không ăn đã về!
Lý Hà đối với mấy cái này là nhìn như không thấy, nàng chỉ nhìn thấy hai con gà không có phần của nhà mình!
"Hơn nữa, lúc em dâu nấu gà, chẳng phải gọi Gia Đống bọn họ qua ăn cùng sao?" Hàn Thế Dân lại nói.
Hắn thân là đại bá, cũng phải nói một câu là em dâu rất rộng lượng, lại rất dễ tính, gà hầm xong liền gọi con trai con gái qua ăn.
Lý Hà: "..."
Bất quá đối với chuyện ăn gà, có người ý kiến không hề nhỏ.
Đó chính là Hàn Gia Nguyệt.
Đúng vậy; Hàn Gia Nguyệt không được ăn.
Nhìn anh của nàng, em của nàng ăn thịt, mà nàng thì ngay cả một chút canh cũng không được uống, gọi là một cái bứt rứt khó chịu.
Nhưng mà nàng vẫn kiêu ngạo ra vẻ, giả bộ như ta đây không lạ gì mà đi ra ngoài loanh quanh.
Chính là muốn Giang Thiển cái tiểu thím này hoặc Hàn Thế Quốc cái chú út này thấy rồi gọi nàng vào ăn, kết quả chẳng ai phản ứng gì tới nàng.
Bọn họ không gọi thì thôi đi, mấu chốt là anh chị em ruột trong nhà cũng quên mất nàng, cái này gọi Hàn Gia Nguyệt tức đến phát giận.
Không có việc gì tìm việc, tát cho Hàn Gia Tinh, em gái vừa ăn xong thịt gà uống xong canh vào phòng, một cái bạt tai!
Hàn Gia Tinh khóc chạy đến tìm đại ca, nhị ca mách tội, Hàn Gia Nguyệt càng khiến nhiều người tức giận thêm.
Phía đông trong phòng, Giang Thiển nghe tiếng ồn ào phía tây, bình tĩnh kêu mấy đứa con trai đi đánh răng rửa mặt!
Ừ, nàng sao có điểm giống tiểu thẩm độc ác trong truyện niên đại nhỉ?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận