Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 52: Cưỡng ép giải thích (length: 7603)

Lão Giang nhà bên này nhưng lại ngóng trông bọn họ trở về, nhất là Chu Quế Vân, cái này làm mẹ có con gái xuất giá xong thì lăn qua lộn lại đều không sao ngủ được.
Sợ con gái gả qua nhà chồng sau bị tủi thân.
Còn có chút hối hận không giữ con gái lại thêm hai năm, bị Giang phụ mắng một trận.
Nói Giang tiểu cô, cô em này cũng ở Hàn Gia Truân thôi, có chuyện gì chẳng lẽ làm ngơ sao.
Lại nói Lão Hàn nhà bên kia, bọn họ cũng đã dò xét qua, Hàn phụ Hàn mẫu đều không phải loại người hà khắc chua ngoa, Hàn Thế Quốc con rể này cũng làm bọn họ hài lòng.
Hơn nữa ba ngày nữa hồi môn đến lúc liền có thể tự mình hỏi han con gái, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ?
Chỉ là Chu Quế Vân vẫn cứ nhớ.
Giang tiểu cô đại khái cũng hiểu Chu Quế Vân, bà chị dâu này biết nhớ thương, nên sau khi Giang Thiển xuất giá, nàng còn đặc biệt quay về một chuyến.
Chủ yếu là để chị dâu yên tâm, cháu gái ở nhà chồng không có vấn đề gì!
Cũng chính vì vậy, Chu Quế Vân mới yên lòng.
Nhưng hôm nay là ngày con gái con rể hồi môn, Chu Quế Vân cũng dậy thật sớm, làm xong điểm tâm cho mọi người rồi bắt đầu chờ.
Không chỉ riêng nàng, còn có đám cháu trai cháu gái, biết hôm nay cô út sẽ về, tối hôm qua còn dặn dò riêng cha mẹ, nhớ phải gọi bọn nhỏ dậy!
Nên lúc Giang Thiển và Hàn Thế Quốc về tới nhà, một đám người đã đợi sẵn bọn họ.
"Cha, nương, chúng ta về rồi." Giang Thiển cũng không biết làm gì, rõ ràng rất vui nhưng lời này vừa thốt ra, hốc mắt lại có chút đỏ hoe.
"Sao thế? Sao lại khóc?" Chu Quế Vân vốn cũng đang vui, nhưng thấy con gái vậy thì vội hỏi.
Giang Thiển lập tức có chút ngượng ngùng lau nước mắt, "Ta không sao, ta chỉ là... chỉ là nhớ cha mẹ thôi."
Hàn Thế Quốc cười nói: "Nương, con không có bắt nạt Thiển Thiển đâu, người cũng không thể oan cho con."
Chu Quế Vân buồn cười nói: "Nương biết con thương Thiển Thiển mà, là nó chưa quen gả về nhà con thôi, về nhà mới thế."
"Cô út ơi, tụi con nhớ cô lắm!"
Trừ Giang Vi Quốc đã lớn nên ngại ngùng, Vi Hồng, Vì Quân, Vì Đảng, Vì Dân bốn đứa bé tí đều vây quanh, nhất là Vì Đảng, Vì Dân hai đứa ba tuổi, mắt rưng rưng.
Mấy ngày không gặp cô út bọn nhỏ nhớ quá trời!
Một đám đều ấm ức.
Giang Thiển cũng ôm hết đám cháu trai cháu gái vào lòng dỗ dành, "Cô út cũng nhớ các cháu, cô út nằm mơ còn mơ thấy các cháu đó!"
Lời này không phải là nói dối, tuy rằng đã gả đi nhưng mấy hôm nay nằm mơ còn mơ thấy ở nhà làm cô nương, làm điểm tâm cho đám cháu trai cháu gái, làm trứng sữa hấp ăn này.
Giang Thủ Hải, Giang Thủ Đào, cùng Giang Thủ Hà ba anh em, còn có Triệu Ái Anh, Triệu Ái Phượng hai chị dâu đều mặt mày hớn hở.
Còn Tô Chỉ Nhu cô ba, sáng sớm ăn xong điểm tâm đã bị Giang Thủ Hà đưa đến trường học đi làm rồi.
Hàn Thế Quốc cười lấy đồ điểm tâm mang tới, đây là hôm qua vào thành mua bánh trứng gà, còn có kẹo sữa.
Mấy thứ này để dỗ đám trẻ nhưng Hàn Thế Quốc cũng ôm tới cho lão Thái Sơn một bình Mao Đài, còn một gói thuốc lá ngon, cho nhạc mẫu cũng mang về hai cân đường đỏ.
Giang phụ cùng Chu Quế Vân đương nhiên đều hài lòng.
Tụ tập bên ngoài một hồi, bèn bảo Hàn Thế Quốc cùng Giang phụ trò chuyện, Giang Thiển bị Chu Quế Vân gọi về phòng.
"Mấy ngày nay ở Lão Hàn, sống sao rồi?" Chu Quế Vân cười nhìn con gái, nhỏ giọng hỏi.
Thực ra lời nói hỏi vậy thôi, nhưng nàng cũng có mắt nhìn, con gái tuy rằng vừa vào cửa liền khóc, nhưng mà mặt mày nhỏ nhắn được nuôi đến hồng hào tươi tắn, nét kiều diễm cũng không khác trước khi xuất giá, nhìn là biết không phải chịu ủy khuất gì.
Hơn nữa Chu Quế Vân đối với Hàn Thế Quốc con rể này, vẫn rất có lòng tin!
"Cha mẹ chồng con đều tốt lắm, sau khi chia nhà tuy rằng ở chung nhưng cơ bản là không quản chuyện của chúng con, dù là Thế Quốc nấu cơm cho con ăn hay là con ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy, đều chưa nói nửa lời." Giang Thiển mím môi cười một tiếng.
"Con còn để Thế Quốc nấu cơm cho con ăn à?" Chu Quế Vân cười mắng yêu.
"Nương người không biết đâu, Thế Quốc lợi hại lắm, cái gì cũng làm được, hôm nọ còn làm bánh bao cho con ăn, bánh bao ngon tuyệt vời, sáng hôm qua thì nấu sủi cảo cho con, giữa trưa và buổi tối thì lại hầm gà cho con ăn với mì gà. Còn hôm nay sớm, trước khi ra cửa con còn ăn một bát hoành thánh lớn, đôi tay kia của hắn tuy thô ráp nhưng khéo tay cực kỳ, nặn ra hoành thánh như thỏi vàng ấy, nói là học chiêu này của sư phụ bếp núc..."
Giang Thiển đếm trên đầu ngón tay thuộc làu làu kể cho mẹ nghe mấy ngày sống ở nhà chồng, con cá muối kết hôn mấy ngày nay, sống thật sự thoải mái hết chỗ chê.
Đương nhiên, đây cũng không phải là không có cái giá của nó, chính là buổi tối lúc ngủ, Hàn Thế Quốc hơi ồn ào.
Nhưng bại hoại đặc biệt cưng nàng, đến nỗi nàng đều mặc kệ bại hoại muốn làm gì thì làm.
Chu Quế Vân trong mắt tràn đầy ý cười, đợi con gái kể xong mới nhỏ giọng nói: "Vợ chồng với nhau cũng phải có qua có lại, con không thể lười quá, chồng con rảnh rỗi ở nhà thì coi như xong, nhưng lúc hắn bận rộn, từ ngoài về đến nhà thì con phải để cho hắn có cơm canh nóng ăn, chứ không thể để hắn đối diện với cái nồi lạnh bếp nguội."
"Nương yên tâm, con biết mà." Giang Thiển cũng không phải là người không biết điều, tân hôn ở nhà, để hắn thể hiện chút cũng là tình thú của vợ chồng.
"Nương biết con là đứa biết suy nghĩ, cứ sống thật tốt với Thế Quốc, sớm sinh cho nó một thằng con trai bụ bẫm nhé." Chu Quế Vân cười nói.
Mặt Giang Thiển ửng hồng nhỏ giọng nói chuyện ngày cưới giải quyết việc.
Chu Quế Vân cười, "Cũng thật là đúng dịp quá." Ông trời đây không phải giày vò con rể sao.
"Thế Quốc mỗi ngày đều nấu canh gừng đường đỏ cho con uống." Giang Thiển lại mím môi cười nói.
Chu Quế Vân cũng cười một tiếng, cơ bản là yên tâm rồi, con gái gả cho con rể, không phải chịu tủi thân.
Liền chuyển sang hỏi chuyện chị em dâu, ấn tượng của Giang Thiển về Lý Hà chỉ là bình thường mà nghiêng xuống, "Chúng con cũng sẽ không ở nhà lâu, chẳng đến mức trong khoảng thời gian ngắn này mà lại không ở nổi, nương người đừng lo chuyện này."
Chu Quế Vân rất hài lòng, tuy rằng con gái có vẻ ngây thơ nhưng tính tình lại rất thấu đáo.
Nàng mới nói đến chuyện của Giang Nguyệt, "Hôm qua nhà trai bên kia lại tới hỏi cưới, tháng sau trung tuần liền gả rồi."
Giang Thiển: "Vậy là nàng ta được như ý nguyện rồi."
"Ta thấy nhà trai bên kia cũng không xem trọng gì nàng ta, không chừng là ghét bỏ việc nàng ta chưa cưới mà đã có thai, mất mặt thôi, ta thấy sau này thể nào cũng phải mặt mày đỏ gay cho xem!" Chu Quế Vân nhỏ giọng nói.
"Sao lại thế?" Giang Thiển bất ngờ, "Vương Hạc Tùng không phải không phải nàng thì không được sao?"
"Thằng bé họ Vương kia thích hay không thì ta không biết, nhưng mà mẹ hắn chắc chắn là không hài lòng rồi, vốn ban đầu nói với con là sính lễ có một chiếc máy khâu, loại 48 chân, còn 50 tiền mặt, ta trước cũng nói chuyện với nhị thẩm rồi. Đến Giang Nguyệt này, thì chỉ còn 50 tiền mặt, 36 chân, chiếc máy khâu kia cũng không còn nữa."
"Không còn?" Giang Thiển ngạc nhiên.
"Chẳng phải thế à, cũng là nhị thúc con cảm thấy quá mất mặt, liền tự mình cố gượng muốn mua một chiếc máy khâu, đối ngoại liền nói là của hồi môn nhà trai đưa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận