Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 57: Không hiển sơn không lộ thủy (length: 7949)

Hàn cửu thúc và Hàn Thế Dân đều đi, Giang Thiển mới cùng Hàn Thế Quốc nói: "Cửu thúc trước kia có phải từng tòng quân đánh giặc không? Ta nghe tiểu cô nói qua."
"Đúng." Hàn Thế Quốc gật đầu, "Cửu thúc trước kia lập được công lớn, hắn cũng chỉ là chân bị thương hơi què, lại không biết chữ, nếu không hiện tại sẽ không ở trong thôn."
Hàn cửu thúc và cha chồng của Giang tiểu cô, Hàn đại đội trưởng, là cùng một phòng, nhưng tính theo vai vế lên, bọn họ cùng Hàn phụ và Hàn lão bí thư chi bộ là Đại bá, cũng là một phòng, đều là cùng một ông tổ.
Mà Hàn cửu thúc ở Hàn Gia Truân cũng là một nhân vật có tiếng như vậy.
Chỉ cần nhìn nhà hắn có thể tư nhân nuôi một con lừa là có thể thấy, nhưng lại không sợ người khác tố giác, bởi vì đây là quốc gia cho phép.
Hơn nữa trừ nuôi con lừa đen to này có thể kiếm tiền, mỗi tháng vẫn có thể đến trên trấn nhận tiền dưỡng lão 20 đồng từ kế toán thống kê.
Đây là quốc gia phát cho hắn, khoản tiền dưỡng lão này có thể nhận cho đến khi qua đời, là đãi ngộ có một không hai ở Hàn Gia Truân!
Cho nên nhà Hàn cửu thúc cũng là nhà ngói, còn là đã xây từ nhiều năm trước.
Trong lúc nói chuyện, hai vợ chồng thu dọn hành lý xong xuôi liền lên xe.
Lúc này trên xe vẫn chưa có ai, tìm hai chỗ ngồi xuống rồi mua vé xe với người bán vé.
Sau đó lần lượt có người khác đến ngồi xe, chờ đến giờ, tiếng người bán vé hô, tài xế liền nổ máy.
Giang Thiển thì không say xe nhưng không chịu nổi đường xóc nảy lúc này, xe rung lắc cũng không được tốt lắm, hơn nữa mùi xăng khá nặng, khiến cả đoạn đường đều hết sức khó khăn.
Ngồi kế bên bọn họ, cách một lối đi ở bên kia, có một Đại tẩu hình như sắp nôn nên vội vàng che miệng, lại nuốt xuống và vỗ vỗ ngực.
Lập tức, Giang Thiển lại càng khó chịu.
Nàng trực tiếp dựa vào trong ngực Hàn Thế Quốc.
Hàn Thế Quốc tưởng nàng say xe, vội vỗ lưng nàng, "Ráng nhịn, sắp đến rồi."
Giang Thiển ừ một tiếng, vì dậy sớm, cộng thêm xe cộ lại trong tình huống này, cho nên Giang Thiển chưa từng say xe bỗng say xe đến choáng đầu dựa vào trong ngực Hàn Thế Quốc bất tri bất giác liền ngủ đi.
Cũng không biết là ngủ đi hay ngất đi.
Dù sao chờ Hàn Thế Quốc gọi nàng thì đã đến.
Giang Thiển nhanh nhẹn xuống xe theo hắn, vừa xuống xe, nàng cảm thấy mình như con cá được hồi sinh!
Hàn Thế Quốc dùng đòn gánh gánh chăn bông, trong tay còn kéo rương hành lý hồi môn của Giang Thiển.
Giang Thiển thì tay xách túi nhỏ, còn mang theo một giỏ đồ ăn.
Đây là nét đặc sắc của thời đại này, đi đến đâu cũng là bao lớn bao nhỏ.
Bọn họ còn phải đi một chuyến xe buýt nữa, mất hơn mười phút xe buýt mới đến, lên xe mua vé, lại ngồi một tiếng, lúc này mới đến ga tàu.
Lúc này, đã sắp đến trưa.
Hàn Thế Quốc trước tiên lấy giấy tờ, đi mua vé giường nằm mềm, hai giờ chiều tàu chạy, bây giờ vẫn còn sớm.
Hàn Thế Quốc còn đi gọi điện thoại.
Nhờ nhân viên thông tin chuyển báo với chiến hữu thời gian mình đến ga, để lúc ra đến đón một chút.
Gọi điện xong, hai người liền đến một quán cơm quốc doanh ăn cơm.
Sau khi ngồi xe buýt trong tỉnh, Giang Thiển liền không say xe, chỉ là lúc này khẩu vị có hơi kém, cũng chỉ muốn một bát mì thịt dê, còn chia một nửa cho Hàn Thế Quốc.
Hàn Thế Quốc thì không bị ảnh hưởng chút nào, người đàn ông này quả thực cứng rắn như sắt.
Giang Thiển cũng có chút ngưỡng mộ và bội phục, dịu dàng nói: "Sao thân thể ngươi tốt vậy."
"Đây tính là gì, lúc chúng ta làm nhiệm vụ, điều kiện khó khăn gấp mười trăm lần cũng có, đều đã vượt qua được." Hàn Thế Quốc cười nói.
Cho nên đối với hắn mà nói, khó khăn khi ngồi xe gặp phải hoàn toàn không tính là gì.
Giang Thiển nhìn hắn một cái, "Ta có phải quá yếu ớt?"
"Không có, ngươi không giống ta, ngươi không qua huấn luyện chuyên nghiệp, cũng là lần đầu tiên đi xa nhà, không quen bình thường thôi, ngươi không cần gồng." Hàn Thế Quốc rất biết an ủi người.
Giang Thiển thành thật nói: "Cũng không phải lần đầu tiên, ta từng cùng Tứ ca đi qua tỉnh rồi."
"Khi nào đến làm gì?" Hàn Thế Quốc cũng cùng nàng trò chuyện.
"Hai năm trước, ta định đến nhận việc làm phiên dịch." Giang Thiển vừa thổi mì vừa nói.
Lúc xuyên qua đến đây, ban đầu nàng không có việc gì làm, nhưng nàng không muốn ở nhà ăn không ngồi rồi, cho nên hẹn Tứ ca, muốn đến tiệm sách ở tỉnh nhận việc phiên dịch tiếng Anh.
Trước kia học cấp 3, giáo viên tiếng Anh đã từng nói về công việc này.
Trước khi đến tỉnh, nàng cùng Tứ ca còn đến nhà riêng của giáo viên tiếng Anh hỏi một chút.
Giáo viên tiếng Anh cũng khuyến khích Giang Thiển đi làm, vì học sinh này có thiên phú học ngoại ngữ, vị giáo viên này rất tiếc tài, liền đề nghị nàng thử đi làm phiên dịch, nếu không hiểu thì bất cứ lúc nào có thể đến nhà hỏi.
Còn viết một bức thư giới thiệu, nhờ mang đến tiệm sách Tân Hoa ở tỉnh.
Vì bản thân giáo viên tiếng Anh cũng nhận công việc phiên dịch này, có thể làm người giới thiệu, sẽ tăng khả năng nhận việc thành công.
Chỉ là lần đó không khéo, lúc nàng và Tứ ca đến tỉnh thì đúng lúc tỉnh hỗn loạn nhất, đều loạn cả lên.
Giang Thủ Xuyên sợ muội muội bị ảnh hưởng, nên khuyên thôi vậy.
Tuy nhà mình gốc gác tốt, không sợ kiểm tra gì, nhưng cũng sợ thư sinh gặp binh lính lý lẽ không nói được, ở tỉnh lại không có người quen.
Nếu thực sự có bất trắc gì thì khó rồi.
Giang Thiển cũng hơi sợ, vì cảnh tượng đó thật sự không muốn gặp lại lần thứ hai, nghĩ nhà mình cũng không phải thiếu ăn thiếu mặc, không gian còn nhiều đồ quý giá như vậy nên thà bớt một chuyện còn hơn.
Sau khi trở về vừa lúc gặp trường tiểu học trấn thông báo tuyển giáo viên, liền thành thật đi làm cô giáo.
Hàn Thế Quốc vừa nghe thực sự có chút kinh ngạc, "Công việc phiên dịch? Ngươi còn có thể làm cái này?"
"Ta cũng không biết mình có được không, chưa từng làm, nhưng thành tích tiếng Anh của ta cũng không tệ lắm." Giang Thiển nói, nàng đời trước tốt nghiệp đại học, tiếng Anh cũng là chuyên ngành thi qua.
Ra trường mặc dù không làm ngành nghề liên quan, chuyển sang làm truyền thông, nhưng nàng cũng không buông bỏ, còn chuyên tự học.
Giao tiếp bình thường với người nước ngoài không có vấn đề.
Hơn nữa trong không gian của nàng cũng có sách tiếng Anh, có điều không phải nàng tích trữ từ đời trước mà là thu thập được từ thời đại này, chỉ là giờ bên ngoài quá loạn, không tiện mang ra ngoài, chỉ khi nào ở trong phòng mới lấy ra xem.
Chỉ là thời đại này có công việc phiên dịch, chỉ cần thân phận không có vấn đề, có bản lĩnh thì có thể làm.
Ví như giáo viên tiếng Anh của nàng, ngay khi loạn lạc vừa nổi lên, hiệu trưởng bị liên lụy oan uổng, thầy cũng không chút do dự từ chức không dạy sách nữa, liền chuyên làm công việc phiên dịch.
Lần cuối cùng gặp giáo viên tiếng Anh là một năm trước, sau này nàng và Tô Lệ Lệ quay lại thì đã biết tin dọn nhà rồi.
Nghe hàng xóm nói là được cơ quan nào đó của tỉnh đặc cách mời đi, cả gia đình đều đi cùng nhau.
Hàn Thế Quốc phát hiện tức phụ của mình như là kho báu, không lộ sơn không lộ thủy, càng tìm hiểu lại càng phát hiện nhiều điều!
Nhưng anh cũng rất ủng hộ sự nghiệp của vợ, nói: "Hình như tiệm sách Tân Hoa của quân đội tỉnh có công việc này, nếu như em muốn làm thì để khi nào anh dẫn em đi hỏi thử?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận