Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 394: Hai bên nàng đều đánh cược! (length: 7474)

Trần Ngọc Nhu nghe hắn nói như vậy, lúc này mới thu lại vẻ tức giận trên mặt.
Nếu là Từ Uyển Oánh dám đánh con trai của nàng, nàng cũng sẽ không đồng ý!
Nàng nhìn con trai nói: "Ngươi lâu như vậy mới trở về, cũng là bởi vì ở tập võ?"
"Đúng vậy." Tần Võ gật đầu, "Cha ta hiện tại mỗi ngày đều đặc biệt tới dạy ta luyện võ."
Hắn đối với cha hắn rất sùng bái.
Bởi vì cha hắn thật lợi hại, đánh quyền cho hắn xem, hổ hổ sinh uy.
Dày như thế gạch đá hắn một chưởng liền có thể bổ ra, lớn như vậy ván gỗ dày, hắn một quyền liền có thể đánh xuyên!
Cường đại đến nỗi khiến hắn không kìm lòng được mà sinh lòng sùng bái!
Trần Ngọc Nhu nhìn vẻ mặt của con trai như thế, trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.
Bởi vì khi cùng nàng sống chung, chưa từng thấy trên mặt con trai có loại vẻ mặt này.
Bất quá nàng đã từng ở Tần gia, đương nhiên biết chuyện luyện võ bằng cọc gỗ, đó cũng là việc Tần Phong trước kia thích nhất làm.
Mỗi sáng sớm đều có thể đứng dậy đánh một trận vào cọc gỗ.
Trần Ngọc Nhu vẫn nói: "Con còn nhỏ mà."
"Nhỏ gì chứ, Lục Minh cùng con không sai biệt lắm, nhưng hắn đã sớm bắt đầu học rồi, cha hắn đã sớm dạy hắn các kỹ thuật đối kháng, con bây giờ mới học cũng có hơi chậm." Tần Võ nói: "Mẹ đừng quan tâm cái này."
Tần Võ rất thích cuộc sống hiện tại, cảm thấy rất phong phú.
Trước kia khi cùng mẹ hắn ở chung cuộc sống cũng không tệ, nhưng luôn không biết mình nên làm gì, ngoài đến trường, thì là đi dạo, giống như lưu manh vậy.
Trần Ngọc Nhu: "..."
"Mẹ, chú Chu chuyển đến rồi sao?" Tần Võ không nói nhiều chuyện này, nhìn nhìn trong phòng, thấy một vài đồ đạc rồi hỏi.
Trần Ngọc Nhu: "Không có, chỉ là đưa đến thôi."
Tần Võ nhíu mày, "Hai người không kết hôn?"
"Kết hôn đâu phải chuyện tùy tiện như vậy." Trần Ngọc Nhu thản nhiên nói.
Tần Võ cũng biết là mẹ hắn không đồng ý, liền nói: "Nếu mẹ thích chú Chu thì coi như xong, con cũng không nói gì, nhưng nếu mẹ không thích chú Chu, thì nói rõ với chú ấy đi, mọi người mỗi người một ngả, tránh về sau mẹ bị chú ấy làm phiền hà!"
Hắn biết chú Chu Đào này làm gì, cách xử lý hội kia là nơi mà ai ai cũng kính sợ và cũng là nơi mà ai ai cũng oán hận.
Trêu chọc không biết bao nhiêu kẻ thù.
Cũng chính là hiện tại đắc thế, lúc này mới không có ai nói gì, được hoa nào có trăm ngày đỏ đạo lý.
Một khi có gì không đúng; thì chính là mọi người kêu đánh chuột chạy qua đường!
Trần Ngọc Nhu liếc nhìn hắn, "Ngươi về là nghe ai nói cái gì à?"
"Bà nội con nói chú Chu không phải người tốt." Tần Võ là nghe bà nội hắn nói một chút, Tần phu nhân sở dĩ nói chuyện này với cháu trai, đương nhiên cũng là không muốn cháu đích tôn của bà có một người mẹ dính líu đến cách xử lý hội.
Đương nhiên Tần phu nhân không nói rõ ràng như vậy, chỉ là nói hàm hồ vài câu, nhưng đại ý cũng không khác mấy.
Tần Võ cũng không muốn mẹ hắn xảy ra chuyện gì, lúc này mới nói vậy.
Trần Ngọc Nhu trong lòng cũng vẫn còn chút an ủi: "Chuyện của mẹ không cần con bận tâm, con phải nhớ kỹ, chuyển vào gia thuộc viện rồi thì hãy hảo hảo học bản lĩnh, tương lai mới có triển vọng lớn, mẹ nửa đời sau này còn nhờ vào con đấy."
Sao nàng có thể thua được chứ? Không thể nào, hai bên nàng đều đặt cược!
"Con biết." Tần Võ đáp.
Hắn ăn một bữa cơm ở đây, liền trở về.
Trần Ngọc Nhu nhìn đồng hồ, đến giờ làm việc liền đi làm.
Nàng làm nhân viên bán hàng trong một đại thương trường gần đó, buổi tối có một người đàn ông mang theo một con vịt quay đã đóng gói tới đón nàng tan làm.
"Xem ta mua gì đây?" Chu Đào cười nói.
Trần Ngọc Nhu thu dọn đồ đạc xong, mới cùng hắn cùng nhau tan làm, đồng thời nói: "Sao lại mua thế?"
"Ta muốn mua thì có gì mua không được?" Chu Đào cười nói: "Có muốn đi đón Tiểu Võ tới đây cùng ăn không? Nó thích ăn thịt nhất, vừa hay con cũng cứ nói nó chưa trở lại thăm con."
"Không cần, buổi trưa nó vừa đến thăm ta rồi." Trần Ngọc Nhu nói.
Vừa thấy trạng thái của con trai là biết rất tốt, nghĩ cũng biết nửa tháng này bà nội nó cho nó ăn ngon tẩm bổ, đâu có thiếu con vịt quay này.
"Vậy thì tốt rồi." Chu Đào gật gật đầu.
Đạp xe chở Trần Ngọc Nhu trở về.
Đương nhiên cũng gặp phải một vài hàng xóm khác, bất quá mấy người hàng xóm kia nhìn thấy Chu Đào, thì đơn giản giống như nhìn thấy ôn thần ác quỷ, đều nhanh chóng ai về nhà nấy.
Trong mắt Chu Đào mang theo vẻ trào phúng và khinh thường, nhưng hắn cũng không để ý.
Trần Ngọc Nhu dẫn hắn vào, nói: "Ta vẫn còn muốn ở đây mà, anh khách khí với hàng xóm ở đây một chút."
"Ta đâu phải là người thích gây sự, chỉ cần bọn họ không tìm cớ, ta có thể đi tìm bọn họ gây phiền toái sao?" Chu Đào vào cửa liền nói: "Còn rượu không? Trời lạnh thế này, làm chút rượu ấm đi?"
Trần Ngọc Nhu cũng không từ chối, cùng hắn ăn vịt quay nhắm rượu.
Sau khi ăn xong, Chu Đào liền ôm Trần Ngọc Nhu vào lòng, "Mấy ngày nay bận quá, nhớ em muốn chết."
Nói, trực tiếp ôm lấy Trần Ngọc Nhu đi về phía giường.
Sau một phen ân ái, hắn liền muốn ngủ lại ở đây.
Bất quá Trần Ngọc Nhu không đồng ý, "Chúng ta còn chưa đăng ký kết hôn, anh ở lại đây không tiện."
"Hàng xóm ai mà chẳng biết quan hệ của chúng ta?" Chu Đào nói: "Ai dám nói ta một câu không tốt? Hơn nữa..."
Hắn đột nhiên dừng lại, Trần Ngọc Nhu liếc nhìn hắn, "Hơn nữa cái gì?"
Mặt mày Chu Đào mang theo một vòng cuồng ngạo và đắc ý, "Cụ thể ta không nói với em nữa, nhưng em cứ chờ xem, rất nhanh thôi ta sẽ thăng tiến một bước!"
Nghe vậy, ánh mắt Trần Ngọc Nhu khẽ lóe, "Chẳng lẽ ngay cả với ta, anh cũng không nói lời thật lòng sao?"
Chu Đào cười cười, "Nếu em chịu đi đăng ký kết hôn với ta, ta sẽ đem tất cả gia sản của ta giao cho em cũng được."
Lần này sau khi nói ra câu đó, Trần Ngọc Nhu lại không lập tức từ chối như thường mà do dự một lúc.
Thấy vậy, Chu Đào cảm thấy là có hi vọng liền lập tức nói: "Ngọc Nhu, tâm ý của ta với em em cũng biết mà, qua nhiều năm như vậy, dù em vẫn luôn không chấp nhận ta, ta cũng chưa bao giờ thay đổi tình cảm của ta với em, ta vẫn luôn chờ em gật đầu!"
Trần Ngọc Nhu yếu ớt nói: "Trước đây em chỉ vì có A Võ, em sợ nếu mang theo A Võ gả cho anh, anh sẽ đối xử không tốt với A Võ."
"Sao lại như thế? Chẳng phải ta đã nói với em rồi sao, ta sẽ đối xử với Tiểu Võ như con ruột, dù sau này chúng ta có thêm con, ta cũng sẽ đối xử tốt với nó!" Chu Đào nói.
Trần Ngọc Nhu nhìn hắn, "Em biết lòng anh, bất quá bây giờ A Võ về Tần gia rồi cũng sẽ ở lại Tần gia, nếu anh thật sự muốn kết hôn, thì chúng ta kết đi."
Chu Đào nghe vậy mừng rỡ, "Được, ngày mai chúng ta đi đăng ký!"
Trần Ngọc Nhu mang trên mặt vẻ ôn nhu, sờ mặt hắn, "Em biết anh tốt với em, luôn luôn biết, sau này chúng ta sẽ sống thật tốt."
Chu Đào cảm thấy mình đã gặp được thời vận hanh thông, đương nhiên vui sướng, xoay người đứng lên, nói: "Vậy lần này thì không cần cái đồ chơi kia, sinh cho ta một đứa trẻ nhé?"
Trần Ngọc Nhu ôm cổ hắn, "Em đã sớm muốn cùng anh không có bất cứ khoảng cách nào."
Chu Đào vui mừng khôn xiết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận