Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 470: Xe tải đều mua lấy (length: 7960)

Từ vị lão đại phu kia đi ra cũng không vội vã trở về, Giang Thiển mang theo cha mẹ nàng đến trà lâu uống chén trà ấm cho ấm người rồi tính.
Chu Quế Vân trầm mặc suốt đường đi, lúc này ngồi xuống nàng liền không nhịn được.
Bắt đầu mắng Giang Thủ Hà đứa con trai này, hắn đây là muốn làm gì? Một củ sâm già 800 đồng tiền, hắn vậy mà lại cứ thế mang về cho bọn họ ăn!
Không phải tám đồng, cũng không phải 80, mà là 800 đồng đấy!
Năm kia nuôi mười lăm con heo, cả đám người bận rộn tròn một năm trời, cũng chỉ kiếm được xấp xỉ số tiền này.
Hắn một củ sâm già đã 800, còn lừa nàng nói đó là nhân công nuôi trồng không đáng bao nhiêu tiền.
Nàng phía sau còn từng nói chuyện này với Lão Tam ấy chứ.
Nói củ sâm già này ăn cũng khá là được a.
Lão Tam liền cười nói đừng ăn nhiều, vừa phải là được.
Nàng cũng ừ hử cho qua, dù sao ai lại xem nhân sâm như cơm mà ăn chứ, cũng chỉ lúc hầm gà mới cắt chút cho vào hầm, nhưng hương vị hầm ra lại đặc biệt ngon, hiệu quả cũng tốt, ăn xong cảm thấy thân thể rất thoải mái, tinh lực dồi dào.
Nàng thực sự có chút cảm thán, nói cho cùng thì vẫn là nhân sâm, dù là nhân công nuôi trồng cũng có hiệu quả như vậy.
Giờ thì mới biết, đây chính là loại hoang dại!
800 đồng tiền một củ, có thể không bổ dưỡng sao?
Đừng nói Chu Quế Vân, Giang phụ cũng tiếc, "Quay lại ngươi gọi điện cho Lão Tam, nói với hắn có tiền thì tự mình giữ lại, chúng ta tự có thể mua thịt, không cần hắn mua mấy thứ này."
Hơn mấy trăm đồng tiền, đều có thể mua được bao nhiêu thịt heo về mà ăn chứ?
Ăn mấy thứ này thực sự quá không đáng.
Giang Thiển không cảm thấy cha mẹ nàng như vậy là có vấn đề gì, nàng hiểu được tâm lý này, an ủi nói, "Tam ca chỉ là mua hàng núi với giá gốc thôi, phỏng chừng không cần đắt đến vậy đâu."
"Dù có không đắt như vậy, thì tính ra cũng phải ba bốn trăm chứ!" Chu Quế Vân nói.
"Chẳng phải đây đang nói rõ, Tam ca buôn bán làm ăn đặc biệt giỏi sao? Đến cả sâm già quý như thế mà cũng nói mua là mua được." Giang Thiển cười nói.
"Ta không tin cái trạm thu mua dễ kiếm đến thế, dưới tay hắn còn có không ít người nữa, ta nghe nói, mỗi tháng đều phải trả tiền lương cho họ đấy."
"Mọi người vẫn chưa biết, Tam ca còn mua cả xe tải nữa kìa?" Giang Thiển cười nói.
"Cái gì?" Chuyện này hai ông bà vẫn chưa hề hay, nghe đều ngẩn cả người.
"Lẽ nào cái xe tải mà Lão Tam năm nay lái về giúp chở lúa đó, chính là của hắn?" Rất nhanh, Chu Quế Vân liền hỏi Giang phụ.
Năm nay Giang Thủ Hà trực tiếp lái xe mang tiểu đệ về giúp, có xe giúp đưa đến trạm thu mua đi, quả thật là đỡ lo.
Giang Thủ Hà cũng rất biết đối nhân xử thế, ngay cả người trong thôn cũng giúp đỡ, khiến trong thôn ai nấy cũng đều khen ngợi hắn.
Mọi người đương nhiên cũng phải hỏi hắn xe này ở đâu ra? Giang Thủ Hà cười ha hả nói là mượn.
Mọi người lại tò mò hỏi khi nào hắn biết lái xe? Giang Thủ Hà cũng ứng phó tự nhiên, nói học là sẽ biết.
Bây giờ cô con gái nói cho họ biết, xe đó là của Lão Tam tự mua?
"Cha mẹ vẫn chưa biết ạ?" Giang Thiển liền tiết lộ, "Tam ca không chỉ làm mỗi việc thu mua đặc sản vùng núi đâu, hắn còn đi phụ giúp vận chuyển hàng cho các mỏ than đá bên kia nữa đấy, chiếc xe đó là mua chuyên để vận chuyển than đá đấy."
"Cái này... Đây là chuyện từ khi nào vậy?" Hai ông bà nghe mà ngớ người ra.
"Cũng là chuyện không lâu trước đây thôi."
"Có phải là chỗ mỏ than của Mã Lại Tử không? Hắn cùng Mã Lại Tử nhập bọn?" Chu Quế Vân phản ứng rất nhanh, vội vàng hỏi.
"Sao có thể thế được. Tam ca sao có thể dây dưa với Mã Lại Tử, cùng cái loại Mã Lại Tử đầu cơ trục lợi bất chính khác nhau, Tam ca là làm ăn có giấy tờ đàng hoàng, điểm này mọi người đừng lo."
Giang phụ chau mày, "Nếu không kết bè với Mã Lại Tử, thì Mã Lại Tử có thể tốt bụng đến mức chỉ cho Tam ca con đường đó sao?"
Giang Thiển liền kể lại những gì mình biết: "Tam ca nói là Giang Nguyệt biết hắn ở trong thành bày sạp, liền đi nói cho Mã Lại Tử, Mã Lại Tử còn định dẫn người đến gây sự với Tam ca, không cho Tam ca yên ổn buôn bán, kết quả là bị Tam ca dẫn người phản giáo huấn cho một trận, Mã Lại Tử không muốn Tam ca tiếp tục gây sự với mình, liền giới thiệu cho Tam ca cái mối đó."
"Còn có chuyện này nữa sao?" Chu Quế Vân trợn tròn mắt nói.
"Đều là chuyện đã qua, đối với Tam ca mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"Ngươi nói thật cho cha biết, Tam ca của ngươi ngoài chuyện đó ra, còn làm thêm cái gì không?" Giang phụ liền hỏi con gái.
"Đúng đấy, con không thể vì Tam ca mà lừa cha mẹ, tính tình của Tam ca con ra sao thì con cũng biết, không thể để cho nó đi đường vòng được." Chu Quế Vân lo lắng chết được.
Giang Thiển trấn an nói: "Cha mẹ còn lo lắng gì nữa? Cho dù không tin Tam ca, thì mọi người cũng phải tin con, cũng phải tin Tam tẩu chứ? Chẳng lẽ cha mẹ nghĩ rằng, con cùng Tam tẩu sẽ để cho Tam ca làm cái chuyện phạm pháp loạn kỷ cương đấy sao?"
Những lời này khiến hai ông bà đều yên tâm.
Nói không sai, cho dù là con gái hay là cô con dâu Tô Chỉ Nhu kia, thì cũng không có chuyện mắt nhắm mắt mở nhìn Lão Tam đi vào đường sai được.
"Dưới tay Tam ca có không ít người, những người đó đều trông chờ hắn phát lương, cho nên Tam ca hễ việc gì kiếm được tiền là làm hết, bất kể là trạm thu mua, hay là vận chuyển than, còn cả bày sạp nữa, những việc này đều đang làm." Giang Thiển nói.
"Dưới tay bao nhiêu người?" Giang phụ hỏi trọng điểm.
"Không rõ, nhưng ở trong thành làm ăn không dễ như vậy, nhất là xã hội bây giờ mọi người cũng biết rồi đấy, khác xưa nhiều rồi, dưới tay hắn mà không có ai, thì sẽ không làm được gì hết, đừng nói đến trong thành, mà ngay cả loại người bất hảo như Mã Lại Tử còn muốn dẫn người đi bắt nạt hắn, muốn không cho hắn yên ổn làm ăn."
Hai ông bà nghe vậy cũng trầm mặc, xã hội bây giờ đúng là khác trước kia.
"Tam ca làm chuyện gì cũng lấy ý của Tam tẩu làm chuẩn, hắn sợ nhất chuyện ảnh hưởng đến tiền đồ của Tam tẩu, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không làm những chuyện bất chính đó, cha mẹ đừng suy nghĩ nhiều nữa." Giang Thiển nói.
Hai ông bà cũng biết tính Lão Tam là thuộc dạng sợ vợ, nên gật gù đồng ý.
Giang phụ lại hỏi, "Tam ca của ngươi mới đi có bao lâu chứ? Sao hắn đã mua được một chiếc xe lớn như vậy rồi?"
"Đúng đấy, xe đó có bao nhiêu tiền chứ?" Chu Quế Vân cũng hỏi.
"Vay đấy ạ." Giang Thiển nói: "Tam ca đến ngân hàng vay hai vạn đồng ra để mua đấy."
Tam ca nàng tìm nàng tư vấn hỏi nàng có hiểu biết về việc này không, có thể đi vay không?
Nếu không thì Giang Thiển cũng sẽ không biết chuyện Tam ca nhận của Mã Lại Tử, Giang Nguyệt ở mỏ than đá cái mối làm ăn, và chuyện hợp tác với mỏ than đá.
Mà vừa nghe nói vay ngân hàng hai vạn đồng đi mua xe, hai ông bà đều cảm thấy đầu óc có chút mụ mị, "Hai vạn?"
Hộ gia đình vạn nguyên còn lên được báo, Lão Tam thiếu ngân hàng hai vạn đồng?
"Con nghe Tam ca nói rồi, với thu nhập hiện giờ của hắn, thì không bao lâu nữa là có thể trả hết hai vạn này cho ngân hàng rồi." Giang Thiển uống trà, bình thản nói.
"Kiếm tiền như vậy sao?" Chu Quế Vân nói.
"Chắc chắn mà." Giang Thiển nói, "Trạm thu mua đó, con phỏng chừng mỗi năm phải có mấy ngàn tiền lãi, còn cả buôn bán ở sạp hàng, mọi người đừng cảm thấy bày sạp không kiếm được tiền, một cái sạp mỗi tháng một hai trăm đồng cũng là chuyện rất dễ dàng thôi, dưới tay Tam ca nhiều người như vậy, không biết bao nhiêu sạp hàng, tính ra một năm cũng phải được mấy ngàn là ít, còn cả việc buôn than này, Tam ca chở than ra, lại chở hàng về, lợi nhuận này chắc chắn là không nhỏ."
"Đúng rồi, suýt nữa thì quên không nói với mọi người. Tam ca còn nhờ Thế Quốc là tam tỷ phu của hắn, cái người ở khu nhà ủy ban huyện đó, thông qua giới thiệu của hắn, mà lấy được một công trình của chính phủ, hắn còn dẫn người đi làm công trình nữa đấy."
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận