Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 58: Khó được chủ động (length: 7842)

Giang Thiển đôi mắt đều sáng lên, "Sao ngươi biết bên kia có?"
Hàn Thế Quốc cười cười, "Ta có một lần đi mượn sách liền vừa vặn nghe được bọn họ đang nói cái này."
Cái kia điếm trưởng mười phần buồn rầu, nói nhân tài quá ít, căn bản không hoàn thành phân phát xuống nhiệm vụ phiên dịch.
Hàn Thế Quốc lúc ấy không hỏi nhiều, nhưng là nhớ kỹ chuyện này.
"Được, đến thời điểm ngươi dẫn ta đi hỏi một chút, ta muốn tìm một chút sự tình làm!" Giang Thiển cao hứng nói.
Đến đây tùy quân là nàng cam tâm tình nguyện không sai, nhưng nếu không chút việc làm ngày cũng không dễ chịu, suốt ngày liền ở nhà chờ hắn trở về?
Sinh hoạt liền toàn vây quanh bếp lò chuyển thì thật không có bản thân.
Tuy rằng nàng cá ướp muối, nhưng nàng không phải cá ướp muối bình thường, nàng là một cái cá ướp muối có lý tưởng!
"Không sợ không có chuyện làm, đến thời điểm ta sẽ báo cáo lên trên, quân đội nếu có vị trí, cũng sẽ ưu tiên cho người nhà quân nhân sắp xếp." Hàn Thế Quốc liền nói.
"Còn có thể cho người nhà sắp xếp công việc?" Giang Thiển còn không biết những cái này, hắn phía trước cũng không nói qua.
"Ừ." Hàn Thế Quốc nhìn nàng có hứng thú, cười gật đầu.
"Đều có những công việc gì?" Giang Thiển thật rất có hứng thú.
"Như nhà trẻ, còn có trường học của chúng ta, tiểu học cùng sơ trung còn có cao trung, lão sư vẫn rất khan hiếm." Hàn Thế Quốc nói.
Nhà trẻ cũng còn tốt, không cần trình độ gì, chỉ cần có kiên nhẫn trông trẻ là được.
Nhưng tiểu học sơ trung còn có cao trung yêu cầu không thấp, phải trải qua khảo hạch mới được.
Chỉ là những người đi theo quân nhân, thật nhiều đều từ quê lên, có thể xoá nạn mù chữ đã xem như đặc biệt giỏi rồi, việc dạy học cơ bản không cần nghĩ.
Cho nên có rất ít người nhà có thể thỏa mãn yêu cầu công việc.
Giang Thiển làm giáo dục cũng được hai năm, hiện tại nàng cảm thấy dạy học thật sự rất không sai, nhưng nếu có lựa chọn khác, nàng vẫn muốn thử những cái khác.
"Ngươi có trình độ, người cũng thông minh, bên tuyên truyền, cũng có thể đi." Hàn Thế Quốc liền nói tiếp.
"Chủ yếu là đang làm gì?"
"Chính là làm tuyên truyền những cái đó."
Giang Thiển cười nói: "Tiền lương đãi ngộ đâu?"
Hàn Thế Quốc nói: "Cái này thì không rõ lắm, ta không có hỏi qua, bất quá đoán chừng là khoảng 30 đồng tiền."
30 đồng tiền cũng là không ít, lương trước của Giang Thiển được bao nhiêu.
Dĩ nhiên, đó cũng là bởi vì ở quê nơi nhỏ, tiền lương đãi ngộ phổ biến không cao, nhưng cũng là một cái bát sắt, như thường gọi người ta hâm mộ.
"Đừng suy nghĩ chuyện tiền, muốn xem ngươi làm có thoải mái hay không." Hàn Thế Quốc liền nói.
Lương của hắn nuôi sống gia đình vẫn còn dư, không cần nàng phải chia sẻ gánh nặng gia đình, cho nên công việc của nàng, chủ yếu là thoải mái làm đầu.
Nếu có áp lực thì không làm.
Đây là Hàn Thế Quốc nghĩ.
Nhưng không nói nhiều, đúng là gãi đúng chỗ ngứa, nhà hắn cá ướp muối cũng nghĩ như vậy.
Nuôi gia đình có hắn, nàng chỉ cần phụ trách tìm chuyện làm, không để mình nhàn rỗi sinh chuyện, còn có thể có nhất định xã giao, dù sao niên đại này cái gì đều không có, cứ một mình khó chịu ở nhà thật có thể buồn ra bệnh!
Bởi vì không có áp lực nuôi gia đình, cho nên làm việc có thoải mái hay không thật là việc muốn cân nhắc trước.
"Ta nghe ngươi." Giang Thiển kiều diễm liếc hắn một cái.
Tiểu tức phụ quá ngoan, thế cho nên Hàn Thế Quốc đều muốn ôm hôn một cái, bất quá đây là bên ngoài, chuyện này không thể làm.
Ăn xong mì sợi, hai người liền đến đây chờ xe.
Lúc chờ xe, Giang Thiển còn cầm quả táo ra gặm, cũng không rửa, không có điều kiện đó, lau một cái là trực tiếp ăn được, ăn bẩn sống lâu.
Nàng còn rất khách khí hỏi Hàn Thế Quốc ăn không?
Hàn Thế Quốc liền đến gần cắn một miếng, Giang Thiển nhìn quả táo bị hắn cắn một miếng trên tay: "..."
Ngươi muốn ăn thì tự mình lấy một quả chứ, trong giỏ còn có ăn của ta làm gì?
Thế nhưng nàng cũng chỉ có thể tiếp tục ăn, chính là ăn chỗ hắn cắn qua, mặt có chút đỏ lên.
Thật không ngờ nàng còn có lúc cùng một người đàn ông ăn chung một quả táo còn không ghét bỏ.
Nhìn Hàn Thế Quốc cười tủm tỉm nhìn mình, Giang Thiển giận hắn liếc một cái, cho hắn cầm một quả kêu hắn ăn.
Hàn Thế Quốc nhường nàng cắn một miếng, Giang Thiển cũng không khách khí, để hắn cũng ăn nước bọt của nàng!
Nhưng Hàn Thế Quốc nào để ý cái này, trong đêm đã không ít lần ăn của nhau...
Vợ chồng son cho nhau ăn táo cũng làm những hành khách khác nhìn thấy, một số người từng trải còn cười mỉm, cái này không cần hỏi cũng biết hai người này là vợ chồng mới cưới.
Có một vị đại nương liền nói chuyện với Hàn Thế Quốc, hỏi có phải là quân nhân không?
Hàn Thế Quốc cũng cùng người ta trò chuyện, chờ khi chuyến xe lửa của đại nương đó tới, hắn còn không quên giúp người ta ôm một chút hành lý.
Mong ngôi sao mong trăng mong chờ đến mức xe đến.
Giang Thiển mang theo túi đeo giỏ, liền cùng Hàn Thế Quốc lên tàu.
Trải qua một hồi chen lấn, cuối cùng cũng đã đến toa giường nằm mềm, cái này làm Giang Thiển thở phào nhẹ nhõm.
Toa có bốn vị trí, nhưng hai cái là trống không, vẫn chưa có ai tới, Giang Thiển và Hàn Thế Quốc liền chọn một bên giường trên và dưới.
Đem hành lý cái gì đó đều sắp xếp ổn thỏa, Hàn Thế Quốc liền nói: "Em nghỉ một lát đi."
Giang Thiển nhìn hắn nói: "Anh muốn đi ra ngoài sao?"
"Anh đi xem một chút, lát sẽ quay lại."
Giang Thiển ừ một tiếng, "Em chờ anh về ngủ tiếp."
Hàn Thế Quốc cười cười, đến gần hôn tiểu tức phụ bám người này.
Cầm bình nước quân dụng của hắn đi ra, để nàng chờ, hắn ra bên ngoài xem một vòng, lúc này mới đi lấy nước nóng về cho nàng.
Giang Thiển uống chút nước, liền không nghĩ ngợi mà nằm xuống.
Giấc ngủ này ngủ được thật không thoải mái, lúc tỉnh giấc đã chạng vạng tối.
Nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đã 4:30 nàng ngủ không sai biệt lắm hai tiếng.
Hàn Thế Quốc thấy nàng tỉnh liền rót nước đưa qua: "Tức phụ, đói bụng không?"
"Có chút." Giang Thiển gật đầu.
Tinh thần hồi phục cũng cảm thấy đói bụng rồi, Hàn Thế Quốc liền cho nàng lấy bánh bao và trứng gà ra ăn.
Lạnh nhất định là lạnh, nhưng với điều kiện này Giang Thiển cũng không ra vẻ đến mức nhất định phải ăn nóng hổi.
Ăn hai cái bánh bao, hai quả trứng gà, lại uống nửa chén nước ấm, bụng liền no rồi.
Hàn Thế Quốc đem bánh bao còn lại ăn hết, không để lãng phí.
Còn trứng gà luộc thì vẫn để được, nên để lại mai ăn.
Giang Thiển muốn đi WC còn muốn rửa mặt.
Hàn Thế Quốc sớm đã dò la rõ ràng trên tàu đóng cửa xách chậu rửa mặt khăn mặt cốc sứ mang theo nàng đi ra.
Giang Thiển liền lần đầu tiên thể nghiệm chuyện giải quyết những vấn đề riêng tư khó xử trên tàu thời đại này.
Bất quá một ngày một đêm, cũng vẫn có thể tiếp tục kiên trì, lâu hơn thì thật sự không được.
"Toa này của chúng ta vẫn chưa có ai tới sao?" Hai người cùng nhau rửa mặt sạch sẽ trở về, Giang Thiển liền nói.
Hàn Thế Quốc: "Chắc là trạm tiếp theo sẽ có người lên."
Giang Thiển nghe vậy, liền khóa cửa lại, Hàn Thế Quốc không rõ nhìn tức phụ của mình, kết quả tức phụ liền trực tiếp dang chân đến trong lòng hắn.
Hàn Thế Quốc theo bản năng ôm eo tức phụ.
Giang Thiển hai tay ôm cổ hắn, nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của hắn, "Hiện tại không ai, anh không muốn làm tổn thương em sao?"
Một câu nói, cổ họng Hàn Thế Quốc liền một trận nhấp nhô!
Tiểu tức phụ hiếm khi chủ động như vậy, hắn mà vẫn còn nhịn được, thì không phải đàn ông nữa!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận