Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 26: Là sẽ sống người (length: 7923)

"Ta cố tình gây sự? Ngươi xem mặt ngươi kìa, không biết còn tưởng ngươi thất tình đấy, bất quá ngươi dẹp cái tâm kia đi, nhìn Giang Thiển như vậy, rõ ràng là để ý!" Giang Nguyệt nổi giận nói.
Vương Hạc Tùng không muốn nghe nàng nói tiếp, "Được rồi, giờ không còn sớm, ngươi cũng về đi thôi, ta sẽ không tiễn ngươi đừng để người trong thôn các ngươi nhìn thấy."
Giang Nguyệt trừng mắt nhìn hắn một cái, "Lời này của ngươi có ý gì? Ta cứ như vậy không bản lĩnh sao?"
"Ngươi nếu không sợ người khác bàn tán, ta đây liền đưa ngươi về." Vương Hạc Tùng thản nhiên nói.
Bây giờ hắn đưa nàng về, người trong thôn cơ bản rồi sẽ biết, vì sao nàng lại cùng Hàn Thế Quốc từ hôn!
Giang Nguyệt vốn định tối nay đến thời điểm sẽ để nhà Vương thỉnh bà mối đến cửa, cũng không muốn ở bây giờ, cái này cũng liên quan đến thanh danh của chính mình, cho nên chỉ có thể từ bỏ.
Liếc Vương Hạc Tùng một cái sau, nàng liền về.
Vương Hạc Tùng cũng xoay người về nhà, chỉ là trong lòng không nhịn được thất lạc.
Hắn vừa mới nhìn thoáng qua, nam nhân kia hình dáng cao lớn thô kệch, nhìn liền biết là một tên lính thô hán, loại người như vậy đâu hiểu được săn sóc người?
Hắn phải tìm cơ hội gặp Giang Thiển một lần, thật tốt khuyên nhủ, không thể vì giận hắn mà cứ như vậy tùy tiện đem mình gả đi!
Giang Thiển cũng không biết ý nghĩ của hắn, nếu không thì thế nào cũng gọi Hàn Thế Quốc xuống xe lấy nắm tay nói đạo lý với hắn.
Nhưng trên đường về thôn, Hàn Thế Quốc vẫn hỏi: "Thiển Thiển, vừa rồi hai người kia là ai? Có quen biết ngươi không?"
Giang Thiển rất quang côn, "Ta là chị họ Giang Nguyệt, người nam kia tên Vương Hạc Tùng, thiếu chút nữa trở thành đối tượng của ta."
Một câu làm Hàn Thế Quốc trực tiếp phanh lại, "Thiếu chút nữa trở thành người yêu của ngươi?"
Giang Thiển liền đem một màn cẩu huyết đổi chồng này cùng hắn nói một cách ngắn gọn.
Những điều này cũng không có gì không thể nói bởi vì nàng và Hàn Thế Quốc đều là người bị hại, hơn nữa nàng với Vương Hạc Tùng cũng thanh bạch.
Không cần thiết phải giấu diếm, đừng để Hàn Thế Quốc từ miệng người khác nghe được, như vậy có khác gì có chuyện gì không thể cho ai biết.
Hàn Thế Quốc bừng tỉnh đại ngộ đồng thời, nhếch mép lên, "Duyên phận của ngươi với ta càng sâu đậm chút."
Giang Thiển thấy hắn chú ý chút ở cái này, hỏi: "Không tức giận sao?"
Hàn Thế Quốc biết nàng hỏi cái gì, lắc đầu nói: "Mỗi người đều có duyên phận, không có gì phải tức giận."
Hoàn toàn không để ý, sao lại tức giận.
"Còn ngươi?" Hàn Thế Quốc để ý ý nghĩ của nàng.
"Ta?" Giang Thiển sửng sốt một chút, phản ứng lại rồi bật cười nói: "Ta cũng không để ý."
Hàn Thế Quốc hài lòng, hắn vừa rồi tuy chỉ nhìn lướt qua, nhưng hắn cao hơn Vương Hạc Tùng, vóc dáng cũng hơn Vương Hạc Tùng; tiền đồ cũng tốt hơn.
Vợ hắn chọn hắn cũng là rất bình thường!
Ừ, không sai, trong lòng hắn, cô nương phía sau đã là vợ hắn sẽ cùng hắn đi hết một đời, cùng hắn sinh con đẻ cái tức phụ!
Hàn Thế Quốc tâm tình rất tốt chở vợ hắn thong thả vào đại đội Ngũ Tinh.
Thấy bọn họ về, mấy bạn hàng xóm quen biết đều chào hỏi, "Thiển Thiển, đây là đi cùng đối tượng đi xem phim ở trong thành về hả?"
"Đúng." Đều đã nói với Hàn Thế Quốc, Giang Thiển cũng thoải mái thừa nhận đây chính là đối tượng.
Lái xe Hàn Thế Quốc trong mắt mang theo ý cười, cũng chào hỏi các thím hàng xóm.
Dọc theo đường đi tới nhà Lão Giang.
Chu Quế Vân cũng tính là bọn họ có lẽ sắp về, quả nhiên nghe thấy tiếng xe đạp đi ra, vừa thấy, liền thấy bọn họ.
"Thím." Hàn Thế Quốc cười chào hỏi.
"Tốt tốt." Chu Quế Vân mặt tươi như hoa, đương nhiên cũng không quên dùng ánh mắt mang ý cười xem cô con gái mặt đỏ như trái đào của mình.
Nàng không cần phải hỏi nhiều cũng biết con gái hài lòng.
Triệu Ái Anh, Triệu Ái Phượng, còn có Tô Chỉ Nhu ba người chị dâu, cùng với Giang Thủ Hải bọn họ cũng đều ở đây, đều là người từng trải, làm sao lại không biết ý tiểu muội chứ?
Giang Thiển cảm thấy mình thật sự không thể ở đây nữa, thật là thẹn thùng mà!
Hàn Thế Quốc sẽ không sợ thẹn, muốn cưới vợ sợ cái gì thẹn, sợ thẹn là không lấy được vợ.
Hắn cười mở kẹo sữa mua về, để mấy đứa cháu trai cháu gái đều lại đây ăn kẹo.
"Ngươi là dượng của bọn ta sao?" Đứa cháu trai lớn Giang Vi Quốc đã năm hai không động, nhìn hắn hỏi.
Tiếp đó là hai cô cháu gái cháu sáu tuổi, Giang Vi Hồng, Giang Vi Quân.
Còn có hai bé củ cải ba tuổi, Giang Vi Đảng, Giang Vi Dân!
Năm đứa này chính là thế hệ thứ ba của Giang gia.
Mặc dù rất muốn ăn kẹo sữa, nhưng chúng lại không giống những đứa trẻ khác bên ngoài là tham ăn, bởi vì có tiểu cô ở đây, cái gì ngon chả được ăn?
Kẹo sữa ăn rồi, kẹo mạch nha tiểu cô hàng năm đều làm.
Còn có bánh đậu xanh, bánh đậu đỏ, hạt dẻ, lạc rang gì đó, tiểu cô có thời gian rảnh luôn sẽ biến tấu làm, mấy đứa bé củ cải này thật sự đã trải qua nhiều, vẫn rất có thể cưỡng lại sự cám dỗ.
Về vấn đề này, làm mẹ Triệu Ái Anh đã nhanh miệng trả lời, "Hiện tại chưa phải, nhưng mà rất nhanh sẽ là."
Biết em chồng mình bằng lòng, nên làm chị dâu trêu tân nhân đôi lời cũng không ảnh hưởng gì.
Triệu Ái Phượng cũng cười nói: "Bây giờ gọi chú, đợi chút nữa là được gọi dượng."
Giang Thủ Hải vẫn là lớn tuổi hơn Hàn Thế Quốc, Nhị ca Giang Thủ Đào tuy rằng cùng tuổi Hàn Thế Quốc, nhưng tháng sinh cũng lớn hơn hắn.
Cho nên gọi chú không có gì vấn đề.
Nghe mẹ nói vậy, bọn nhỏ lúc này mới nhận kẹo từ chú.
"Nhận đồ người ta cho, phải nói gì với người ta? Tiểu cô các con đã dạy rồi." Triệu Ái Anh nói.
"Cám ơn chú." Giang Vi Quốc dẫn đầu nói lời cảm ơn.
Mấy bé củ cải khác cũng nói theo.
Hàn Thế Quốc cười cười, "Không khách sáo." Phần còn dư lại cuối cùng, hắn liền cho ba chị dâu, bất quá các nàng đều chỉ cầm một viên ý tứ vậy thôi.
Hàn Thế Quốc liền ngồi xuống trò chuyện với Giang Thủ Hải, mấy anh trai Giang Thủ Hải rõ ràng rất hài lòng về em rể này, đương nhiên là có chuyện để nói.
Về phần Giang Thiển, lúc này nàng đang ở trong phòng bếp, giúp mẹ làm việc.
Từ khi Hàn Thế Quốc đi với Giang Thiển, trên mặt Chu Quế Vân tươi cười chưa từng biến mất, lúc này nhỏ giọng nói: "Đã nhìn trúng rồi hả? Nhìn trúng rồi thì, ta phải cho Trương bà mối một lời chắc chắn."
Dù sao Hàn Thế Quốc không có nghỉ nhiều, phải tranh thủ thời gian.
"Con nghe theo mẹ." Giang Thiển mặt đỏ bừng.
Đích thực đã nhìn trúng rồi, thì gả đi.
Chu Quế Vân thật cao hứng, lại thấp giọng nói: "Mẹ nhìn người vẫn rất giỏi, Thế Quốc tuyệt đối là người thương vợ con gả cho hắn, sau này ngày tháng không tệ đâu."
Chu Quế Vân trước kia cũng là lưu lạc đến đây, nhưng bà xem người rất chuẩn, chỉ một chút là nhìn ra Giang phụ.
Sau đó cũng gả cho Giang phụ, mới có được ngày hôm nay cuộc sống vững vàng.
Giang Thiển cũng sẵn lòng nói với mẹ, nhỏ giọng đem chuyện hôm nay Hàn Thế Quốc còn lấy sổ tiết kiệm tiền riêng ra cho nàng, muốn nàng giữ hộ mà nói.
"Còn có tiền riêng?" Chu Quế Vân mắt sáng lên.
"Hắn nói đó là tiền vốn của vợ hắn." Giang Thiển mặt đỏ hây hây.
Nghe vậy Chu Quế Vân phải gọi là vừa lòng nha!
"Tốt tốt tốt, mẹ vừa nhìn đã biết hắn là sẽ sống đây là đã sớm định liệu cho tổ ấm nhỏ của mình rồi!" Chu Quế Vân vừa lòng vô cùng, bà cũng không hỏi có bao nhiêu tiền, "Bất quá chuyện này con đừng nói với ai hết, mình biết là được."
"Con chính là nói với mỗi mình mẹ thôi, với người khác con sẽ không nhiều lời." Giang Thiển cười nói.
Chu Quế Vân đương nhiên biết con gái giống mình, là giữ được bí mật!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận