Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 160: Đau lòng (length: 7973)

Giang Thiển cũng mặc kệ hắn buồn rầu, bình thường lên lớp của mình.
Sắc mặt cũng so ở trong nhà đối Hàn Thế Quốc lúc tốt hơn nhiều, bởi vì đó chính là cố ý cho hắn xem.
Nhưng trong lòng nàng cũng không như thế nào giận, dù có giận, cũng chỉ là giận hắn vậy mà muốn gạt nàng, xét đến cùng, còn có gì tốt hơn hắn tốt trở về, càng quan trọng hơn đây này?
So với Giang Thiển, Cố Vân Lan ngược lại là chưa cùng Lục Trưởng Chinh có mâu thuẫn gì, hôm nay đến đi làm, còn mặt mày hồng hào à.
"Khí sắc tốt thế?" Giang Thiển cười nói.
Cố Vân Lan sẽ không thừa nhận tối hôm qua bị thân tàn chí kiên Lục Trưởng Chinh mời lên giường.
Nàng ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác: "Cùng lão Hàn nhà ngươi làm lành chưa?"
"Hắn chủ ý lớn lắm, đâu cần ta làm lành với hắn, có làm lành hay không thì có sao."
Nghe nàng nói giọng điệu âm dương quái khí này, Cố Vân Lan liền duy trì nói: "Ngươi làm vậy là được rồi, tuyệt đối đừng dễ dàng tha thứ hắn, cứ phải cho hắn biết tay, lúc trước Lục Trưởng Chinh cũng như vậy, làm lành với ta mà chuyện gì cũng không nói cho ta, ta giận hắn chiến tranh lạnh cả tháng!"
Đàn ông này, có đôi khi phải dùng thủ đoạn đặc biệt cho bọn họ biết tay, bằng không đúng là ba ngày không đánh leo lên nóc nhà lật ngói!
Giang Thiển bất ngờ, "Hai người các ngươi còn có thời gian chiến tranh lạnh một tháng à? Không phải ba ngày lão Lục liền chịu không được nhanh chóng đến cúi đầu nhận sai sao?"
"Hắn là sớm cúi đầu nhận sai nhưng ta không để ý thôi, lạnh hắn một tháng, trong tháng đó, ta thậm chí cả chuyện ly hôn xong con thuộc về ai cũng nghĩ xong, nhưng đúng một lần đó, làm hắn sợ, sau này có chuyện gì cũng không dám giấu ta!" Cố Vân Lan nói.
Lần này không phải là lần đầu tiên họ gặp nguy hiểm bị thương, trước kia cũng từng có, tuy không hung hiểm như lần này, nhưng vết thương cũng không nhẹ hơn là bao!
Lúc đó Lục Trưởng Chinh cũng giống như Hàn Thế Quốc, muốn giấu, dưỡng thương lành rồi trở về, không muốn nàng lo lắng.
Nhưng không giấu được Cố Vân Lan, bị nàng biết liền nổi giận.
Bằng không bây giờ làm sao thành thật như thế? Một chút cũng không dám giấu, đều là do Cố Vân Lan giành được.
Giang Thiển tuy cũng muốn học theo Cố Vân Lan, lạnh Hàn Thế Quốc một tháng rồi tính.
Nhưng cuối cùng không phải một loại tính cách người, lại nuôi mấy ngày, Hàn Thế Quốc thể chất tốt, vết thương lành rất nhanh, hơn nữa hắn cũng không chịu nổi chuyện vợ chồng chiến tranh lạnh loại này.
Mỗi ngày đều qua đây làm nũng nàng, tối hôm đó bưng nước nóng đến cho nàng rửa chân, xin lỗi nhận sai, còn cam đoan với nàng, sẽ không có lần sau nữa.
Giang Thiển vốn không phải người hay gây gổ, tình cảm của cha mẹ nàng rất tốt, có chuyện gì đều là thương lượng xử lý.
Nàng chưa từng thấy bộ dạng họ cãi nhau.
Còn có các anh chị dâu của nàng, cơ bản cũng không cãi nhau bao giờ.
Cho nên nàng cũng không học được cái bản sự cãi nhau này.
Cùng lắm thì lạnh mặt, nhưng hắn đã biết sai, đã cam đoan, níu giữ cũng không cần thiết.
Chỉ là không gây gổ thì không gây gổ, cần cảnh cáo thì cũng phải cảnh cáo, Giang Thiển vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn nói: "Ta cho ngươi một cơ hội, nhưng chỉ có cơ hội này, lần sau lại có chuyện tương tự mà ngươi còn muốn coi ta là người ngoài gạt ta, ta trực tiếp mang con về quê, chính ngươi một mình ở đây, cho ngươi tự do."
Hàn Thế Quốc gắt gao ôm vợ vào lòng, "Vợ, em đây là đâm vào tim anh đó, sao anh có thể coi em là người ngoài? Không ai thân với anh hơn em cả!"
"Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng không nghĩ thế, bằng không người đầu tiên anh thông báo là em, chứ không phải muốn gạt em!" Giang Thiển hừ lạnh.
"Sẽ không có chuyện đó nữa, lần này thôi, lần sau nhất định không dám, sau này nếu có chuyện tương tự, em sẽ là người biết đầu tiên!"
"Hừ, đừng có mà nói điêu!" Giang Thiển nhíu mày.
Hàn Thế Quốc nhìn bộ dạng cô vợ nhỏ này, cũng thích chết đi được, lại gần liền hôn.
Giang Thiển lạnh hắn mấy ngày nay cũng đủ rồi, lại nói, nàng cũng nhớ tên đàn ông này.
Ôm cổ hắn đáp lại hắn, một lúc lâu sau mới tách ra.
Nhưng là cảm nhận được ý nghĩ của hắn, nàng giận trợn mắt nhìn hắn, nói: "Vết thương còn chưa lành mà."
"Đã khỏi rồi, không có vấn đề gì, không tin em xem." Hàn Thế Quốc liền để nàng xem vết thương.
Thế nhưng Giang Thiển nhìn thấy một đạo dài thịt non mới đến miệng vết thương, nước mắt không thể nhịn được liền rơi xuống.
Trên lồng ngực của hắn, có một vết sẹo đao đỏ tươi, đó là lúc bọn họ hết đạn lạc, liều mạng súng thật đạn thật với địch mới có vết thương này, mấy ngày nay trôi qua, đã dần hồi phục thịt cũng bắt đầu mọc ra.
Nhưng không khó nhận ra, lúc ban đầu, vết sẹo này vô cùng nghiêm trọng.
Ngoài vết sẹo nghiêm trọng nhất này, còn có những vết thương lớn nhỏ khác nữa.
Bất quá không chỉ riêng hắn như vậy, Lục Trưởng Chinh cũng vậy, hai người họ bị thương nặng nhất, vì hai người họ đối mặt với sáu tên chiến lực mạnh nhất của địch.
Đó đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của địch, không phải trò đùa!
Tuy rằng cuối cùng đánh thắng, nhưng chính bọn họ cũng thân chịu trọng thương.
Hàn Thế Quốc biết mình không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vết thương quá dữ tợn, quá nhiều, hắn không muốn vợ lo lắng, cho nên mới muốn giấu, muốn đợi thương khỏi nhiều rồi trở về.
Đó là mục đích ban đầu của hắn, không phải cố ý muốn gạt nàng.
Nhưng Giang Thiển đã không để ý đến chuyện khác, nước mắt không ngừng rơi.
Sớm vào đêm tân hôn, nàng đã thấy trên người hắn có những vết sẹo không phải chỉ có lần này, còn có những vết sẹo cũ trước kia.
Mọi người đều biết hắn làm lính đến khi trở thành doanh trưởng đãi ngộ rất tốt, nhưng họ dường như đều quên, có thể trở thành doanh trưởng đều là do hắn lấy mạng ra mà liều.
Những đồng tiền kia, kỳ thật đều là tiền bán mạng của hắn.
Những người ngồi mát ăn bát vàng, ví dụ như chị dâu nàng Lý Hà, lại còn cảm thấy chiếm lợi chưa đủ!
Nước mắt Giang Thiển thực sự không nhịn được, không ngừng rơi xuống.
"Vợ, anh không sao." Hàn Thế Quốc cảm nhận được cảm xúc của vợ liền dịu dàng xoa mặt nàng.
"Anh..." Giang Thiển ngẩng mắt nhìn hắn, lời đến bên miệng cuối cùng vẫn không nói ra.
Đau lòng thì chắc chắn đau lòng, thậm chí còn muốn hắn xuất ngũ.
Nhưng nàng rất rõ ràng, người đàn ông này yêu thích công việc này, hắn sẽ không muốn rút lui.
Nàng nếu đã chọn gả cho hắn, chọn người đàn ông này, vậy nàng có thể làm là ủng hộ hắn, nếu không lúc trước thì không nên gả cho hắn, dù sao trước khi cưới nàng, hắn đã theo nghề này rồi.
"Đừng lo lắng, anh không sao." Hàn Thế Quốc ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành.
Giang Thiển không yếu đuối như vậy, rất nhanh ổn định tâm tình, liền để Hàn Thế Quốc dưỡng thương cho tốt, nói: "Đừng nghĩ chuyện khác, dưỡng thương cho tốt đi."
"Vợ, anh thực sự không sao, em yêu thương anh đi, anh nhớ em quá." Hàn Thế Quốc ôm nàng nũng nịu.
Hắn đặc biệt nhớ vợ, không phải nhớ bình thường, mà là cái kiểu nhớ da diết đến không chịu nổi đó!
Nhất là nhìn thấy vợ vì mình rơi nước mắt, lại càng muốn đau thương nàng thật tốt!
Giang Thiển xuất phát từ đau lòng, cũng không đành lòng cự tuyệt, liền để hắn nằm xuống.
Đã đọc thuộc 3000 cuốn tiểu thuyết, tối hôm đó nàng mở cho hắn một cánh cửa mới.
Cụ thể như thế nào thì không tiện nói chi tiết, dù sao sáng ngày thứ hai Hàn Thế Quốc là mặt mày hồng hào!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận