Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 88: Không đồng dạng như vậy ý nhị (length: 7717)

Hôm nay lại đến đây đi làm, liền thấy Phùng Bác Văn nghỉ ngơi trở về.
Còn không phải một mình hắn về mà mang theo nàng dâu cùng nhau về.
Đúng vậy; chỉ trong khoảng thời gian ngắn này, đã là tức phụ rồi.
Ngày đầu tiên trở về liền xem mắt, cùng ngày chọn được, ngày thứ hai liền kết hôn.
Không có làm tiệc rượu, chỉ đưa lễ hỏi, sau đó liền đem người cưới về nhà.
Vợ hắn tên là Triệu Tuyết Mai, là sinh viên tốt nghiệp ngành mỹ thuật, được hắn mang cùng đến, ngày hôm qua còn đi trường học làm thủ tục nhập chức, bây giờ là giáo sư mỹ thuật của trường.
Giang Thiển và Cố Vân Lan vừa đến làm việc, liền bị Phùng Bác Văn mặt mày hồng hào giới thiệu:
"Giang cán sự, Cố cán sự, mời các ngươi ăn bánh kẹo cưới, giới thiệu cho các ngươi một chút, đây là vợ ta, Triệu Tuyết Mai."
Triệu Tuyết Mai hiển nhiên cũng đã nghe Phùng Bác Văn nói qua, kinh ngạc nhìn Giang Thiển và Cố Vân Lan, hai vị nữ cán sự này còn xinh đẹp hơn so với những gì Phùng Bác Văn giới thiệu với nàng!
"Chào các ngươi; ta là Triệu Tuyết Mai, giáo sư mỹ thuật mới đến của trường." Triệu Tuyết Mai hơi ngượng ngùng, cười bắt tay với các nàng.
Triệu Tuyết Mai còn trẻ hơn Giang Thiển, hơn nữa vì là người học mỹ thuật nên có nét thanh xuân, thanh tú và rất có khí chất.
"Triệu lão sư, xin chào; chúc mừng hai người tân hôn nha!" Giang Thiển và Cố Vân Lan đều cười bắt tay với nàng, cũng chúc mừng bọn họ tân hôn hạnh phúc.
"Cảm ơn!" Triệu Tuyết Mai mím môi cười một tiếng, lại có chút ngượng ngùng nhìn Phùng Bác Văn liếc mắt.
Phùng Bác Văn vui vẻ, "Em có muốn đi trường trước không?"
"Được." Triệu Tuyết Mai gật đầu, nàng nói với Giang Thiển và Cố Vân Lan vài câu rồi đi trường trước.
Cố Vân Lan liền hỏi Phùng Bác Văn, "Cũng được đấy chứ, tốc độ nhanh như vậy đã cưới được người về nhà lại còn là cô nương xinh đẹp, có khí chất thế này, ta thấy còn trẻ hơn cả Thiển Thiển?"
"Nhỏ hơn Giang cán sự một tuổi." Phùng Bác Văn cười hắc hắc.
Vậy là nhỏ hơn hắn sáu tuổi Cố Vân Lan nói, "Ngươi giống như Thế Quốc, đều là trâu già gặm cỏ non."
"Cũng còn tốt mà, mới sáu tuổi cũng không tính là nhiều." Giang Thiển lên tiếng bênh vực Hàn Thế Quốc.
Phùng Bác Văn cũng không thừa nhận mình trâu già gặm cỏ non, "Đúng vậy, sáu tuổi thôi mà, có phải mười tuổi đâu, qua mười tuổi mới gọi là trâu già gặm cỏ non, chúng ta đây là hôn phối tuổi tác bình thường."
Cố Vân Lan cười, ngầm nói với Giang Thiển, "Đã kết hôn đúng là khác, nhìn hắn kìa, đầy mặt tươi như hoa không thể che được, hoàn toàn khác với trước kia, giống như Thế Quốc lấy ngươi vậy, bây giờ cũng khác xưa nhiều."
Giang Thiển cười nói: "Nào có gì khác."
"Thật sự khác đấy, trước kia người ta còn gán cho hắn cái biệt danh mặt đen Bao Công, ta chưa từng thấy hắn cười bao giờ, nghiêm túc vô cùng, bây giờ tuy rằng không cười, nhưng chính là nhìn ra tâm tình của hắn rất tốt, như sáng nay đưa ngươi đến tìm ta, ta liền thấy ngay được hắn chắc là đang ăn mật, không thì sẽ không ngọt ngào như vậy!"
Giang Thiển bật cười, nàng cũng biết Hàn Thế Quốc lấy nàng là hạnh phúc.
Hạnh phúc, tâm tình đương nhiên sẽ tốt.
Hai người đang nói chuyện thì Cố Hiểu Lan đến.
"Giang cán sự, chào buổi sáng." Cố Hiểu Lan cười chào hỏi.
"Chào buổi sáng." Giang Thiển vẫn là trả lời mang tính xã giao.
Bất quá Cố Hiểu Lan và Cố Vân Lan thì không chào hỏi, hai người khôi phục lại tình trạng trước kia không ai quan tâm đến ai.
Nhưng Cố Vân Lan liếc Cố Hiểu Lan một cái, nhỏ giọng nói với Giang Thiển: "Xem ra là đang yêu thật rồi!"
Giang Thiển dùng ánh mắt của người từng trải nhìn, quả đúng vậy, hôm nay thấy Cố Hiểu Lan giống như hoa tươi được tình yêu tưới tắm, toàn thân đều tỏa ra một mùi hương.
Cộng thêm vẻ bề ngoài vốn có khí chất bạch liên hoa của nàng, nhìn không giống bình thường, mang một ý vị khác biệt.
Cố Hiểu Lan và Trình Miêu đang trò chuyện, Trình Miêu không khỏi khen Cố Hiểu Lan, "Sắc mặt của cậu sao mà tốt vậy? Sau khi về nhà, mẹ cậu nấu món ngon cho cậu à?"
"Cũng tạm thôi." Cố Hiểu Lan cầm gương soi soi, sắc mặt của mình đúng là làm nàng hài lòng.
Nhưng cũng không phải vì mẹ nuôi, sau khi nàng về nhà, mẹ nuôi chỉ nấu cho nàng một con gà bồi bổ mà thôi, ngoài ra đều không có.
Mà nguyên nhân có vẻ ngoài đáng yêu này, không phải vì Cố Hiên thì là vì ai.
Hắn mỗi tối đều ở lúc tắt đèn đến đây, sáng sớm khi trời sắp sáng mới về.
Cố Hiểu Lan tính chờ qua một thời gian sẽ vào thành một chuyến, muốn đến bệnh viện trong thành kiểm tra xem mình có thai hay không.
Bên này đương nhiên cũng có thể kiểm tra, nhưng nhất định không thể kiểm tra ở chỗ này.
Nếu có thai, nàng liền tính ngả bài.
Nàng không làm con gái nuôi của Cố gia, nàng phải làm con dâu Cố gia!
Kiếp trước trải qua cho nàng biết, nàng tuyệt đối không thể rời Cố gia, cuộc sống bên ngoài không có nhẹ nhàng như trong tưởng tượng của nàng!
Chỉ có ôm chặt lấy cái đùi Cố gia này, đời này nàng mới có thể sống sung sướng!
Bất quá cha mẹ nuôi rất có thể sẽ phản đối nàng vào cửa, cho nên nàng mới muốn giương bụng vào cửa, cứ như vậy, bọn họ phản đối cũng vô dụng!
Cố Hiểu Lan nghĩ như vậy, còn liếc mắt nhìn Cố Vân Lan!
Cố Vân Lan là con ruột thì sao? Nàng không phải con gái Cố gia, nhưng sẽ trở thành con dâu Cố gia, tương lai tất cả của Cố gia cũng không có phần của Cố Vân Lan!
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Cố Hiểu Lan liền rất tốt.
Nàng cười tủm tỉm nói với Giang Thiển: "Giang cán sự, hôm qua ta nghe nói, vị hôn thê từ hôn với Hàn doanh trưởng là chị họ của cô phải không?"
"Cô cũng để ý chuyện này?" Giang Thiển nhìn nàng một cái.
Qua miệng Hứa Phượng Liên, hiện tại mọi người trong khu gia chúc đều biết nguyên nhân thật sự Hàn Thế Quốc bị từ hôn, cũng là bởi vì chị họ nàng tìm đối tượng ở đơn vị trấn khác, lại cảm thấy làm lính rất bận, cho nên mới từ hôn.
Trước kia chuyện Tống Chiêu Đệ và Cao Thúy Thúy bịa đặt đã tự sụp đổ.
Mọi người đối với ấn tượng của ba người thúi tha kia, lại càng thêm tệ hơn một tầng.
"Chỉ là cảm thấy bất ngờ thôi mà." Cố Hiểu Lan đương nhiên chú ý, bất quá bây giờ trên cơ bản đã xác định, Giang Nguyệt có tám chín phần mười giống như nàng là trọng sinh lại tưởng Hàn Thế Quốc sẽ gặp chuyện không may, cho nên mới tìm đối tượng khác rồi từ hôn với Hàn Thế Quốc.
Bất quá Giang Nguyệt đã tính sai, Hàn Thế Quốc không những không gặp chuyện gì mà còn có thể thăng quan tiến chức.
Nhưng những điều này không có quan hệ gì với nàng, dù sao tên ngu xuẩn Giang Nguyệt kia cũng là có thừa thất bại mà không thành công không đáng để nàng mạo hiểm nhắc nhở.
Bất quá cũng vì nguyên nhân này, nàng đối với việc nhìn lén Giang Thiển cũng kết thúc.
Nếu Giang Thiển không phải là trọng sinh thì không có giá trị để nàng quan tâm tỉ mỉ nữa.
Giang Thiển cũng không biết nàng đang nghĩ gì, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được, Cố Hiểu Lan không tiếp tục nhìn chằm chằm nàng nữa.
Hôm nay rất nhàn rỗi, bận xong việc trong tay, nàng liền lấy ra nhiệm vụ từ nhà sách mang về bắt đầu phiên dịch, Cố Vân Lan nhìn không khỏi hỏi đây là cái gì?
Biết được đây là nhiệm vụ phiên dịch mà hôm qua Giang Thiển cùng Hàn Thế Quốc đi nhà sách Tân Hoa ở tỉnh thành mang về, Cố Vân Lan bội phục nói: "Cậu thật giỏi!"
"Ai cũng có sở trường riêng thôi mà, trước đây cậu còn là vai chính của đoàn văn công, vạn người chú ý, nổi tiếng đến phát tím." Giang Thiển cười nói.
Cố Vân Lan lập tức cười một tiếng, "Đó cũng là chuyện lúc trước rồi."
Bất quá, nói thì nói, thật sự có chút hoài niệm nha...
Bạn cần đăng nhập để bình luận