Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 137: Vài phút bắt lấy! (length: 8395)

Khoan hãy nói, từ lúc trong văn phòng không có Cố Hiểu Lan cái này chướng mắt về sau, không khí càng hòa thuận.
Mọi người có việc làm, không ai rảnh rỗi, ai nấy đều bận rộn, bận rộn xong liền tụ tập lại cùng nhau tán gẫu, nói chuyện bát quái, thật sự là không thể thoải mái hơn.
Đây cũng là nguyên nhân Giang Thiển thích công việc này.
Cũng không trách người đời sau nói những công việc công chức này, chính là đem chuyện của một người chia cho năm sáu người làm.
Một ly trà, một tờ báo, liền có thể ngồi đến tan tầm.
Xem một bộ phim truyền hình, khuê nữ ghét bỏ phụ thân tìm quan hệ cho nàng sắp xếp công việc công chức, nói nàng ngồi không được!
Phụ thân oán trách nàng một câu, ngồi không được thì ngươi oán ai chứ?
Người có lý tưởng có thể thật sự ngồi không được, nhưng Giang Thiển, một con cá muối chính hiệu, thì thật sự rất thích.
Công việc này, chính là như đo ni đóng giày cho nàng vậy!
Nếu có thể, nàng tính làm đến lúc về hưu!
Âm lịch trung tuần tháng năm, dưa hấu bắt đầu được bán ra thị trường.
Dưa hấu lúc này không thể so với đời sau những giống mới được nuôi trồng, kích thước không lớn, ăn cũng không ngọt như vậy, nhưng lại rất được ưa chuộng.
Giang Thiển nghe nói phụ nữ mang thai không được ăn dưa hấu, nói dưa hấu lạnh, nhưng nàng không nghe, bởi vì chỉ cần khống chế lượng, không ăn quá nhiều, như nàng một lần ăn hai, ba miếng căn bản sẽ không có vấn đề gì.
Hơn nữa, dưa hấu quả thực là rất giải nhiệt, rất bổ sung nước, ăn vào người đều thoải mái.
Cũng theo thời gian càng ngày càng nóng, các loại trái cây, rau dưa cũng đều được bán ra, Giang Thiển hiện tại mỗi ngày đi làm đều mang hai quả cà chua với dưa chuột đến phòng làm việc ăn.
Không chỉ có thế, còn thay phiên mang đậu phộng luộc, hạt thông hạt dẻ này nọ, bụng càng ngày càng lớn, khẩu vị cũng càng lúc càng lớn, đồ ăn vào bụng cảm giác như chớp mắt đã bị tiêu hóa hết.
Giống như ăn cũng bằng chưa ăn vậy.
Trung tuần tháng năm, bụng Giang Thiển đã 29 tuần +, tuy rằng vẫn chưa tới 30 tuần, nhưng bụng to ra, ai nhìn cũng phải cảm khái một phen.
Thật là tròn vo một cái bụng to a.
Hàn Thế Quốc hiện tại mỗi ngày tan tầm việc đầu tiên, chính là đến ban tuyên truyền để đón vợ về nhà.
Giang Thiển cũng rất muốn cùng hắn cùng nhau tản bộ đi về nhà, coi như là rèn luyện.
Ngày cứ như vậy trôi qua.
Mặc dù là rất luyến tiếc, nhưng Giang Thiển vẫn phải đến cuối tháng 5, tạm thời rời công việc.
Bắt đầu ở nhà chờ sinh.
Đã 31 tuần bụng lại to hơn một vòng, Giang Thiển bây giờ dậy đều phải có Hàn Thế Quốc đỡ nàng, tự mình một mình dậy rất khó khăn.
Hơn nữa, một điều nữa là, nàng thực sự muốn ở cạnh bồn cầu!
Đến hậu kỳ mang thai này, trời ạ, thật là chuyện trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ, trong đêm cũng không ngủ ngon giấc, cả đêm đứng dậy vài lần.
Hàn Thế Quốc ban ngày còn phải đi làm, cho nên Giang Thiển đưa ra để hắn ngủ phòng làm việc nhỏ, muốn để Trương Tiểu Trân đến ngủ cùng nàng, giúp nàng một tay.
Nhưng Hàn Thế Quốc cự tuyệt, hắn tỏ vẻ không vấn đề gì.
Vì hắn kiên trì, Giang Thiển cũng không nói gì, chỉ nhịn không được cảm khái nói: "Chỉ mong là sinh long phượng thai."
Thật sự không trách Cố Vân Lan sinh một lần liền sợ, sau khi có con trai con gái, người làm mẹ nào cũng không muốn sinh nữa, nàng cũng không khác mấy.
Lần sinh này xong, mặc kệ là con trai hay con gái, nàng cũng tính không sinh nữa.
Đương nhiên, nếu là long phượng thai thì tốt nhất, có cả con trai con gái, quá lý tưởng rồi.
Hàn Thế Quốc biết tức phụ vất vả, nhưng việc mang thai sinh con, hắn thật sự không giúp gì được.
Chẳng qua người đàn ông này rất biết cung cấp giá trị cảm xúc.
Biết tức phụ thích sạch sẽ, còn chuyên môn đi tìm người làm một cái chậu gỗ lớn theo yêu cầu mang về, trong phòng tắm hầu hạ nàng tắm rửa.
Bởi vì bụng quá lớn, rất nhiều việc Giang Thiển không tiện, phải có người giúp đỡ.
Hàn Thế Quốc lại đặc biệt muốn đến giúp một tay, hầu hạ cho tức phụ được thoải mái dễ chịu.
Chính vì sự chu đáo của hắn, thêm việc cuộc sống không có gì phải lo lắng, nàng ở nhà còn có thể tự mình làm thêm dịch thuật, nên tâm trạng Giang Thiển cũng vẫn rất ổn định.
Cho dù bụng rất lớn, nàng cũng không quá lo lắng.
Bởi so với Cố Vân Lan bị phù chân hậu kỳ này nọ, trạng thái của nàng thật sự là rất tốt.
Hơn nữa còn có đi khám thai định kỳ, bác sĩ cũng nói trạng thái của nàng rất tốt, con cũng khỏe mạnh, không cần lo lắng quá, đợi thời cơ chín muồi là tốt.
Giang Thiển liền lặng lẽ dưỡng thai sống qua ngày chờ con ra đời.
Hôm đó, Hàn Thế Quốc từ thị trấn về, liền đưa sổ tiết kiệm cho nàng, "Tức phụ, đợi em sinh con xong thì tự làm một sổ khác, đem tiền này cất hết vào sổ của em."
Giang Thiển nhìn số tiền trong sổ, đó là một khoản tiền lớn mà người ngoài khó có thể tưởng tượng nổi.
Dù sao, lương của Hàn Thế Quốc, thêm tiền thưởng, tiền trợ cấp cũng được gần 100 đồng.
Còn có tiền nhuận bút phiên dịch cùng tiền lương của nàng khoảng 160 đồng.
Tuy rằng chi tiêu trong nhà rất lớn, dù sao có thai, phải rất chú trọng dinh dưỡng, nhưng lúc này tiền rất đáng giá, dù cuộc sống trong nhà tốt thì chi phí ăn uống một tháng cũng chỉ tốn khoảng ba bốn mươi đồng.
Tuy mua quạt hết khá nhiều tiền, nhưng sổ tiết kiệm cũng nhanh chóng tăng lên.
Giang Thiển vì đang mang thai không tiện, cho nên tiền nhuận bút phiên dịch đều do Hàn Thế Quốc đi lãnh, bao gồm cả lương của anh, Giang Thiển cũng đều gọi anh đi lãnh, tiền sinh hoạt phí cho Hàn mẫu cũng do anh lấy.
Nhưng trong nhà có bao nhiêu tiền, Giang Thiển đều biết, có điều nàng thực sự là lười quản tiền, liền đều là gọi hắn đi lo, nhận tiền cũng là trực tiếp gửi vào sổ tiết kiệm của hắn.
Lúc này nghe Hàn Thế Quốc nói vậy, Giang Thiển liền khó hiểu hỏi: "Sao tự nhiên lại nói vậy?"
"Tức phụ quản tiền tốt hơn." Hàn Thế Quốc buồn cười nhìn tức phụ cái gì cũng không muốn quản lý, có chút bất đắc dĩ.
Đa phần chiến hữu của anh đều để vợ lãnh lương, như Vương Ái Quốc và cao trại phó cũng tự đi lãnh, đó là bởi vì Tống Chiêu Đệ và Cao Thúy Thúy thích trợ cấp cho nhà mẹ đẻ.
Có bao nhiêu trợ cấp bấy nhiêu.
Nhưng anh chưa từng can thiệp việc tức phụ hiếu kính nhà mẹ đẻ, chỉ là tức phụ hoàn toàn không có hứng thú với tiền, một chút cũng không muốn quản.
Chuyện này khiến anh có chút dở khóc dở cười.
Giang Thiển xua tay, "Không cần rắc rối, cứ để trong sổ tiết kiệm của anh là được rồi."
"Không sợ anh nuốt mất à?" Hàn Thế Quốc cười nói.
Giang Thiển nghĩ, nếu anh định nuốt tiền của tôi, thì dù tôi để vào sổ của mình anh cũng có thể cậy đi mà.
Thời buổi này không giống đời sau, việc lấy tiền không được nghiêm ngặt như thế, chỉ cần mang giấy đăng ký kết hôn, hộ khẩu cùng sổ tiết kiệm là có thể chứng minh quan hệ vợ chồng của bọn họ, nói là nàng có chuyện không tiện đi, anh cũng có thể lấy tiền được.
Cho nên nếu anh thật sự có ý khác, thì tiền để chỗ nàng hay chỗ anh có gì khác nhau chứ?
Giang Thiển cũng không phải người so đo chuyện này, thoải mái nói: "Tôi sợ cái gì, tiền trong nhà, anh muốn tiêu thì tiêu, thoải mái tiêu, tiêu hết thì bảo tôi tiếng, tôi kiếm lại." Đúng là bá đạo nữ tổng tài.
Hàn Thế Quốc đều ngây người ra, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói: "Đây không phải là câu nói mà đàn ông nên nói với phụ nữ sao?"
Tức phụ đây là muốn đảo ngược Càn Khôn à.
Nhưng không hiểu sao trong lòng cứ cảm động thế nào ấy.
Giang Thiển sớm đã thăm dò ra cái nết của hắn, người đàn ông này dễ dính chiêu này, đặc biệt thích được dỗ dành.
Vì vậy, nữ bá tổng giơ tay xoa xoa khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, "Ta chính là thích chiều chuộng như vậy!"
Hàn Thế Quốc đẹp đến nỗi bốc khói.
Giang Thiển cười nhìn hắn một cái, nhóc con, tỷ 3000 quyển tiểu thuyết không phải xem suông, mấy phút là tóm được!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận