Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 284: Nhất định phải thật tốt bù lại (length: 7389)

Xe máy cày một đường mở ra lối vào thôn Hàn Gia.
Lúc này là dịp cuối đông mỗi năm, dù hiện giờ trời đông giá rét, nhưng trong thôn không thể nói là không có một bóng người.
Trong thôn Hàn Gia, còn ai không biết đến Hàn mẫu, không biết đến Hàn Thế Quốc cơ chứ?
Không phải sao, liền thấy.
"Ôi chao, thím về ăn Tết đấy à nha?" Một người phụ nữ đang mang bầu liền lên tiếng.
"Đúng vậy, lâu quá không gặp, con dâu Thế Quân, bụng cô lại có tin vui nữa à?" Hàn mẫu cao hứng đáp lời.
"Dạ, lại có ạ."
"..."
Đây chính là con dâu của Bí thư chi bộ thôn, cũng là người trước đây từng đến giúp chia của tính sổ nhà Hàn Thế Quân.
Nàng nhìn theo chiếc xe máy cày đi xa rồi nhanh chóng về nhà kể lại.
Không chỉ có mình nàng, còn có những người khác nữa.
"Ôi chao, thím Thế Quốc về rồi à?" Một người bạn từ bé của Hàn Thế Quốc trông thấy, liền lớn tiếng gọi.
"Ừ, về rồi." Hàn Thế Quốc cười đáp.
"..."
Trong thôn đều là người quen, giống lần trước Trương Tiểu Trân về quê vậy, thấy ai cũng một đường chào hỏi đi qua.
Dù sao mấy năm không về nhà, thấy người mà không chủ động chào hỏi thì người ta lại nói mình về quê khinh người.
Máy cày mãi đến cổng nhà Hàn mới dừng lại.
Xuống xe, Hàn Thế Quốc liền nhét cho Lý sư phụ hai bao thuốc lá.
"Lần này vất vả cho Lý sư phụ rồi."
"Thông gia cậu, anh không cần khách sáo vậy đâu, chuyện nhỏ mà."
Lý sư phụ chối từ mãi, nhưng cuối cùng cũng cười nhận lấy, rồi lái máy cày về.
Hàn Gia Đống đang được nghỉ đông ở nhà, nghe thấy bên ngoài có tiếng máy cày, nên mới đi ra xem, vừa hay thấy bà nội và chú thím cùng các em về.
"Bà nội, chú thím!"
"Ấy, Gia Đống, cháu cao lớn quá rồi." Hàn mẫu nhìn đứa cháu đích tôn cao lớn gầy gò, lập tức cũng cười tươi nói.
Hàn Gia Đống mười tám tuổi, đã là một chàng trai đích thực, cao 1m75 không tính là quá cao, nhưng cũng không hề thấp.
"Khá đấy." Hàn Thế Quốc vỗ vai đứa cháu trai lớn.
Hàn Gia Đống có chút ngượng ngùng.
"Đây là anh Gia Đống của các con." Giang Thiển cười giới thiệu với các con trai.
"Anh Gia Đống." Các con đều gọi.
"Ừ." Hàn Gia Đống gật đầu, không chần chừ đến giúp xách hành lý.
Vào nhà, Hàn Gia Đống liền gọi vào trong: "Cha, bà nội và chú thím về rồi ạ."
Hàn Thế Dân đang ngủ ngon giấc trong nhà.
Làm việc đồng áng thật sự rất mệt, nhưng không làm thì không được, vì đó là nguồn thu nhập duy nhất, không làm thì cả nhà lấy gì ăn gì uống?
Vì vậy, Hàn Thế Dân thường dùng mùa đông để tĩnh dưỡng, hàng năm bận rộn xong việc nhà nông đến mùa đông là ông thường ngủ rất nhiều, có khi cả ngày cũng không bước chân ra khỏi cửa.
Nhưng nghe con trai lớn gọi, ông liền vội vàng mặc quần áo đi ra.
"Mẹ, Thế Quốc các con về rồi à?" Hàn Thế Dân lập tức cười nói.
"Về đến giờ này rồi, sao con còn ngủ?" Hàn mẫu nói.
"Thì không có gì làm mà." Hàn Thế Dân cười hề hề.
Giang Thiển cười nói với các con trai: "Gia Đằng, Gia Hồng, Gia Ý, đây là bác cả của các con."
"Bác cả tốt ạ!" Các con cùng nhìn bác cả mà hô lên.
"Ngoan ngoan ngoan!" Hàn Thế Dân nhìn ba đứa cháu trai, cũng không kìm được vẻ mặt tươi cười, "Đều lớn như thế này rồi cơ đấy."
"Đó là đương nhiên rồi, chú xem Gia Đống lớn cỡ nào đi, nếu là ngày trước thì đã cưới vợ được rồi." Hàn mẫu nói, "Cha con đâu, còn vợ con nữa, trời lạnh thế này đi đâu mà không thấy ở nhà thế?"
"Cha đi nhà bác cả rồi, còn Lý Hà thì dẫn Gia Nguyệt, Gia Vĩ, và Gia Tinh về quê ngoại đi xem mắt, chắc chiều tối mới về." Hàn Thế Dân nói.
Mặc dù từ khi mẹ vợ đến nhà mượn không được một xu nào thì bản thân ông cũng không đến nữa, nhưng ông không ngăn cản Lý Hà dẫn các con về quê ngoại xem mắt.
Chỉ là để tránh bị xem thường khi về quê, ông cũng không keo kiệt, mà đều sẽ lấy chút đồ mang về.
Trong lúc nói chuyện thì Hàn phụ đã về tới.
Dù sao vừa gặp con dâu Hàn Thế Quân, sau khi về thấy Hàn phụ đang ở nhà, nàng liền nhanh chóng nói với ông về tin Hàn mẫu dẫn Hàn Thế Quốc một nhà về.
"Các cháu mau gọi ông nội đi." Giang Thiển cười nói.
"Ông nội tốt ạ!" Hàn Gia Đằng, Hàn Gia Hồng, và Hàn Gia Ý cùng nhau lớn tiếng gọi.
Làn sóng âm thanh này khiến cho Hàn phụ vui vẻ cười không ngớt, "Ngoan ngoan ngoan, có đói bụng không? Gia Đống, đi nhóm lửa chuẩn bị nấu cơm!"
"Cha, bây giờ còn sớm mà, chúng con buổi trưa đã ăn ở nhà Tam cô rồi." Hàn Thế Quốc cười nói.
"Ừ ừ, ở nhà cô ba ăn sủi cảo, không đói." Hàn Gia Ý gật đầu nói.
Hàn phụ đương nhiên là cao hứng, "Vậy tối lại cùng nhau ăn."
"Chìa khóa trong nhà con lấy trước cho Thế Quốc và Thiển Thiển, đồ đạc cứ mang vào phòng cất đi." Hàn mẫu nói.
Hàn phụ gật gật đầu, cầm chìa khóa lại mở tủ, "Biết các con sắp về nên lúc Gia Đống được nghỉ, liền dắt hai đứa cháu thu dọn nhà cửa rồi."
"Gia Đống, cảm ơn cháu nhé." Giang Thiển cười nhìn cháu trai nói.
"Thím không cần khách sáo đâu, cũng không có gì to tát." Hàn Gia Đống cười đáp.
Từ chỗ Hàn phụ lấy chìa khóa xong, Hàn Thế Quốc và Giang Thiển liền về phòng trước.
Còn ba đứa con trai thì bị ông và bác cả lôi lại nói chuyện.
"Về rồi à." Hàn Thế Quốc mở cửa đi vào, nhìn mọi thứ trong phòng rồi cười nói.
Giang Thiển cũng cười, nhưng đối với nàng mà nói thì căn nhà này tương đối xa lạ, vì nàng chỉ ở đây vài ngày sau khi kết hôn, từ khi theo chồng đi quân ngũ thì chưa về lại lần nào.
Vậy nên làm gì có tình cảm gì chứ?
Nhưng Hàn Thế Quốc đối với phòng tân hôn thì rất có tình cảm, mở hết cửa sổ ra cho thông thoáng.
Giang Thiển cũng bắt đầu giúp dọn đồ.
Đúng như lời Hàn phụ nói, các cháu đã đến giúp quét dọn sạch sẽ, đến một chút bụi thừa cũng không có, có thể thấy là rất dụng tâm quét tước thu dọn.
Những vật dụng sinh hoạt hằng ngày trước kia chưa mang đi vẫn có thể dùng được.
Trong tủ cũng có chăn bông mới.
Đây là chăn bông đã đặt làm từ năm ngoái, vì năm ngoái định về nhà, nhưng Giang Thiển không muốn mang theo chăn bông xuống tàu, nên đã liên hệ với Hàn mẫu và cô ba Hàn Thế Giai để gửi tiền và phiếu về nhờ làm chăn bông mùa đông.
Chỉ là năm ngoái không dùng, năm nay về thì dùng vậy.
Mùa hè, Hàn phụ cũng có giúp mang ra phơi nắng, lần trước Hàn Gia Đống về cũng mang ra phơi rồi, nên chăn không có mùi gì lạ.
Bọc vỏ chăn sạch vào là có thể đắp.
Hai vợ chồng đang bận rộn thì mấy đứa con trai cũng chạy vào.
"Ba, mẹ, tối nay chúng con ngủ với ông bà." Bọn trẻ nói.
Hàn Thế Quốc không hề có ý kiến gì, ngược lại còn rất ủng hộ, "Các con lâu lắm mới về, nên phải ở cùng ông bà nhiều hơn chứ."
Ừ, tối đến anh sẽ bù đắp cho vợ, vì vợ về đây hai người còn chưa có tân hôn nữa!
Chuyện này sao có thể vô lý được chứ, cho nên nhất định phải bồi thường thật tốt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận