Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 173: Một con đường đi đến đen (length: 8017)

Tháng 11, Trình Miêu hết tháng trở về tiếp tục đi làm.
Lần này đến, nàng liền triệt để rời xa Cố Hiểu Lan!
Không có gì khác, đơn giản là nàng phát hiện mình bị Cố Hiểu Lan lừa gạt!
Cố Hiểu Lan căn bản là không giống như trước biểu hiện ra thuần thiện, trái lại, nàng hiện tại phát hiện Cố Hiểu Lan người này đặc biệt lòng dạ hẹp hòi, ngu muội cùng với ngu xuẩn, thậm chí là ác độc!
Những thứ này đều là nàng mới phát hiện gần đây.
Nhất là lần này Hàn Thế Quốc Lục trưởng Chinh còn có nhà nàng Thanh Tùng đám người thiếu chút nữa gặp chuyện không may, chuyện này vốn dĩ mười phần nghiêm mật không có để lộ ra tới.
Vậy mà Cố Hiểu Lan liền lấy chuyện này tuyên dương khắp văn phòng rằng bọn họ toàn quân bị diệt!
Lúc ấy nàng thật sự quá lo lắng hoàn toàn không phòng bị, trực tiếp liền động thai khí.
Cố Vân Lan cùng Giang Thiển còn có Phùng Bác Văn bọn họ đều vội vàng đưa nàng đi bệnh viện, còn liên tục an ủi nàng, cho nàng cổ vũ động viên, trái lại Cố Hiểu Lan, cái người trước đây là bạn thân của nàng, thì thế nào? Toàn bộ quá trình thờ ơ lạnh nhạt!
Trình Miêu có một loại cảm giác, Cố Hiểu Lan thậm chí còn muốn nhìn nàng gặp chuyện không may!
Nếu không phải nàng vận khí tốt, lúc ấy tình huống kia một xác hai mạng cũng không phải là không có khả năng!
Hơn nữa chính là như thế, con trai của nàng sinh non sau cũng rất nhỏ gầy, hiện tại cũng là ở chỗ chị dâu nàng nuôi.
Bởi vì nàng không có sữa, căn bản không cho con bú được.
May mà chị dâu của nàng người thật sự rất tốt, nói với nàng là để nàng đừng lo, bên chị nuôi là được, chờ lớn một chút lại ôm về.
Bất quá Trình Miêu cũng không hẹp hòi, đưa cho chị dâu 50 đồng tiền không nói, còn tìm người đổi hai con gà một rổ lớn trứng gà mang qua.
Chị dâu nàng cũng rất cao hứng.
Trước mắt trở về tiếp tục công việc, Trình Miêu liền chuyển qua ở cạnh nhà Phùng Bác Văn, không muốn cùng cái người trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu kia ngồi chung một chỗ nữa!
Giang Thiển cùng Cố Vân Lan hôm nay là cùng nhau đến đi làm, thấy nàng trở về đương nhiên rất vui.
Các nàng tụ tập một chỗ cười cười nói nói, không khí vui vẻ vô cùng!
Cố Hiểu Lan trên mặt tuy rằng một bộ không thèm để ý, nhưng trong mắt mang theo một vòng khó nén ghen tị.
Bất quá ánh mắt vừa chuyển, liền thấy Giang Thiển hôm nay đeo một cái khăn quàng cổ, nhìn ra được là mới mua, nàng đã thấy nó trên quầy, không hề rẻ!
Lúc ấy muốn mua kết quả không có đủ tiền, ai ngờ lại bị Giang Thiển mua mất!
Nàng cố sức nịnh nọt Cố Hiên, Cố Hiên mỗi tháng cũng chỉ cho nàng 100 đồng tiền, nhưng Giang Thiển lại đánh máy chữ, một tháng mà có hơn một trăm đồng.
Ghen tị khiến người thay đổi, nàng nhịn không được trào phúng, "Giang cán sự bụng đã hồi phục sao?"
Câu hỏi đột ngột này cắt ngang cuộc trò chuyện của mấy người các nàng.
Giang Thiển còn chưa lên tiếng, Trình Miêu đã nói trước, "Cái này chắc phải làm ngươi thất vọng rồi, bụng Thiển Thiển hồi phục rất tốt, còn là Vân Lan tỷ dạy cô ấy tập luyện đấy, bây giờ đã hồi phục như không sinh con ấy!"
Bụng Giang Thiển xác thật đã hồi phục, nhưng đối mặt với sự quan tâm ác ý này của Cố Hiểu Lan, cô cũng không có im lặng chịu đựng, liếc nhìn nàng một cái, "Nghe nói cán sự Hiểu Lan bị rạn da? Không biết đã loại trừ chưa?"
Nàng cũng không muốn dùng chuyện mà phụ nữ nào cũng trải qua để đối phó với một người phụ nữ khác, chính vì là phụ nữ cho nên nàng biết phụ nữ không dễ dàng.
Biết mang thai sinh con phải trả giá cái giá lớn đến mức nào.
Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng sẽ để mặc cho Cố Hiểu Lan hãm hại mình.
Người ta đã rút dao về phía nàng thì nàng đương nhiên phải đáp lễ một hai!
"Không cần ngươi quản!" Nghe được chữ vết rạn da, sắc mặt Cố Hiểu Lan xám xịt.
"Ai nha, nói như thể ai thích quản ngươi ấy, ngươi cũng đừng dát vàng lên mặt mình!" Cố Vân Lan giễu cợt nói.
"Ta cũng chẳng muốn quản, chỉ là xin mời ngươi giữ khoảng cách, ta với ngươi không quen, đừng có vội vàng đến bắt chuyện với ta!" Giang Thiển thản nhiên nói.
"Ai vội vàng bắt chuyện với ngươi chứ? Ngươi là ai a? Thật là buồn cười!" Cố Hiểu Lan tức giận nói.
"Chẳng lẽ không phải ngươi mở miệng trước sao? Ngươi hay quên hay là thế nào?" Cố Vân Lan mỉa mai.
Trình Miêu cũng khinh bỉ, "Trơ trẽn!"
"Các ngươi..." Cố Hiểu Lan tức.
"Thôi đi, ta không muốn ầm ĩ với loại người như ngươi, dừng ở đây đi!" Giang Thiển chẳng còn chút hứng thú nói chuyện nhiều với nàng, cô nói xong liền cầm ra bản thảo của mình, bắt đầu làm công việc phiên dịch.
Cố Vân Lan và Trình Miêu cũng nói nhỏ chuyện gì đó.
Cố Hiểu Lan ngồi một mình hờn dỗi, bởi vì nàng cảm thấy mình bị cô lập!
Trước kia còn có Trình Miêu đứng chung chiến tuyến với nàng, bây giờ Trình Miêu cũng phản bội rồi!
Nàng đen mặt ngồi ở đó không khỏi hoài niệm Giang Nguyệt kiếp trước.
Giang Nguyệt tuy rằng ngốc nghếch, không có năng lực gì, nhưng kiếp trước sau khi đến doanh trại đã kiên trì đứng cùng chiến tuyến với nàng!
Kết quả nàng trọng sinh, Giang Nguyệt cũng trọng sinh còn bị tin tức giả làm cho sợ hãi phải lui hôn, không biết bây giờ biết Hàn Thế Quốc sống tốt thế này có hối hận không?
Trong lòng Giang Nguyệt đương nhiên cực kỳ hối hận.
Nếu sớm biết Hàn Thế Quốc không có việc gì, nàng còn giày vò làm gì?
Trực tiếp gả tốt rồi, dựa vào bản lĩnh của nàng, đến bên doanh địa kia tha hồ vẫy vùng!
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, món hời này đã bị Giang Thiển nhặt mất, nàng chỉ có thể một con đường đi đến cùng, tỏ vẻ mình một chút cũng không hối hận!
Nhưng trong lòng không cam tâm thực sự muốn nuốt sống cô ta.
Nhất là khi ở nhà chồng sống không tốt.
Vương mẫu thì khỏi phải nói, cơ bản không bao giờ cho nàng sắc mặt tốt, Vương Hạc Tùng cũng như thế, trước giờ chẳng nghe lời nàng!
Nàng đang có thai đấy, thế mà đừng nói là đối xử nhẹ nhàng với nàng, ngay cả gọi anh ta rót cho một cốc nước, anh ta cũng coi như không nghe thấy!
Tức giận nàng trực tiếp về nhà mẹ đẻ.
Tôn Thị thấy nàng về thì buồn rầu chết đi được, "Bụng con to thế này rồi, không ở nhà chồng đàng hoàng lại về làm gì vậy?"
"Mẹ, mẹ có cần phải thực tế thế không? Lúc con giỏi giang, về mẹ thì tươi cười, miệng thì gọi 'ai nha con gái mẹ, con về rồi đấy à?' Bây giờ con có bầu về, mẹ lại muốn đuổi con?" Giang Nguyệt hậm hực nói.
Tôn Thị: "...Ý ta có phải thế đâu? Ta lo cho con mà, mắt thấy con sắp sinh rồi, bây giờ lại tuyết rơi, con không cẩn thận một chút còn đi lung tung ra ngoài, nhỡ có chuyện gì thì sao?"
"Mới hơn bảy tháng, khi nào sinh!" Giang Nguyệt hừ một tiếng.
Bởi vì ở nhà chồng bị khinh thường không ít, đồ ăn cũng không tốt, bụng cũng không lớn lắm, nhưng những người có kinh nghiệm đều nói là đứa con trai.
Chính vì là con trai nên bụng mới không lớn!
Ngược lại vừa đúng ý Giang Nguyệt, vì thế không ai nghi ngờ gì cả!
Nàng không so đo với Tôn Thị, "Hôm qua con qua bên đó hỏi rồi, họ đã bắt đầu làm rồi, mẹ đi gọi cha với anh cả qua đây, năm nay chúng ta phải kiếm thêm chút nữa!"
Nàng muốn kiếm tiền, làm ra nhiều tiền, chỉ có tiền mới khiến mình sống tốt, không phải đi nhìn mặt mẹ con Vương gia!
Hơn nữa chỉ có kiếm tiền, nàng mới có thể sống tốt hơn Giang Thiển!
Nàng tuyệt đối không thể thua Giang Thiển!
Tôn Thị vừa nghe nàng nói cái này, mặt liền thay đổi, "Con nghỉ một lát đi, ta đi gọi cha con với anh cả con ngay!"
Trong chốc lát, Giang nhị thúc cùng Giang Thủ Lưu hai cha con đã đến.
Giang Nguyệt lập tức kể chuyện buôn bán thịt heo năm nay có thể bắt đầu làm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận