Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 252: Phụng bồi đến cùng! (length: 7730)

Cố Vân Lan có thái độ như vậy, Lục mẫu không biết là có ý gì, nhưng Lục Trưởng Chinh thật sự là kinh hỉ lại cao hứng.
Trước mặt hắn chỉ là khóe miệng khẽ nhếch mắt nhìn tức phụ của mình, cái gì cũng không nói, thế nhưng đợi đến buổi tối Cố Vân Lan trở về phòng, hắn mới cùng tức phụ mình nói lời cảm tạ.
"Cảm ơn ta làm cái gì? Nàng là mụ ngươi, cũng là bà bà ta, ta cũng không phải không cho nàng đến, chủ yếu là sợ hãi chúng ta sinh ra mâu thuẫn, đến lúc đó ngươi kẹp ở giữa cũng khó chịu." Cố Vân Lan nhẹ nói.
Lục Trưởng Chinh trong lòng cảm thấy vô cùng xúc động, liền nắm tay tức phụ, "Tức phụ, đa tạ ngươi."
"Yên tâm đi, mẹ nếu đến, ta sẽ thật tốt hiếu kính nàng, chỉ cần nàng không có ý gây khó dễ với ta, nàng muốn ở bao lâu liền ở bấy lâu, ngươi cũng đừng vì chuyện này phiền lòng." Cố Vân Lan ôn nhu nói.
Lục Trưởng Chinh bị sự dịu dàng này đánh cho không chịu nổi, liền muốn cùng tức phụ thật tốt dính lấy nhau.
Cố Vân Lan nhưng là đã mặc đồ mới, chuẩn bị đi ngủ không sai biệt lắm, liền hỏi hắn, "Bộ đồ ngủ này mới mua đẹp mắt không?"
Lục Trưởng Chinh không ngoài dự đoán bị mê thành ngốc tử.
Tối hôm đó hai vợ chồng tiểu biệt thắng tân hôn, tình cảm phải nói là tốt không tưởng tượng nổi, Lục Trưởng Chinh thật là muốn sung sướng chết.
Sáng ngày thứ hai, hắn sớm đã thức dậy làm điểm tâm.
Lục mẫu vì nhớ nhung con gái, cho nên cũng không ngủ nhiều, trời còn chưa sáng đã dậy, nhưng nàng cũng không muốn ra ngoài giúp con dâu, cho nên chỉ quanh quẩn ngoài phòng bếp xem có động tĩnh gì không, phỏng chừng sắp xong, nàng mới chậm rãi đi ra.
Kết quả vừa thấy, vậy mà là con trai mình đang làm điểm tâm!
"Nhà các ngươi là ngươi đứng lên làm điểm tâm?" Lục mẫu không khỏi nói.
Lục Trưởng Chinh: "Không phải, có lúc là ta làm, có lúc là vợ ta làm."
Tối hôm qua hắn vừa cao hứng, liền lôi kéo tức phụ không dứt, tức phụ dỗi hắn, cũng mặc kệ cho hắn quậy phá.
Chắc chắn là mệt mỏi cho nên đương nhiên là hắn dậy làm điểm tâm.
Thế nhưng Lục mẫu cũng mặc kệ những chuyện đó, nàng đã cảm thấy con dâu đây là cố ý ra oai phủ đầu cho nàng xem, đây là đang nói cho nàng biết, ở nhà làm việc là do con trai của nàng!
Sắc mặt Lục mẫu thật không dễ coi, nhưng ngày hôm qua Lục Trưởng Chinh đã dặn dò nàng những câu nói kia cũng không phải là vô ích.
Không phải sao, nàng một câu cũng không nói.
Thế nhưng ăn điểm tâm lúc nhìn thấy Cố Vân Lan, nàng cũng không có vẻ mặt tươi tỉnh gì.
Cố Vân Lan nhưng giống như không thấy sắc mặt lạnh lùng của nàng, mười phần nhiệt tình, "Mẹ, món trứng ốp la này ăn ngon, mẹ ăn nhiều một chút, mấy món khác cũng rất tươi..."
"Ta tự mình lấy là được!" Lục mẫu chậm rãi nói.
Cố Vân Lan giống như có chút bị tổn thương, dừng một chút, liền nói tiếp: "Vậy thì tốt, mẹ cứ tự nhiên. Đúng rồi, Trường Chinh, sáng nay anh mua đồ ăn gì vậy? Có mua đồ mẹ thích ăn không?"
Lục Trưởng Chinh: "Có."
"Vậy được, ta giữa trưa tan làm sẽ về nấu cơm cho mẹ." Cố Vân Lan gật đầu.
Lục mẫu liền cười nhạt nói: "Ta đâu dám để con tan làm về nấu cơm cho ta? Ta nghe Tiểu Thiến nói, hồi mới về đây, con chính là không nấu cơm chọc tức giận cái chị dâu này!"
Bởi vì người phụ nữ này thật sự là quá giả tạo, thế nên Lục mẫu nghẹn không nổi nữa, trực tiếp trước mặt con trai mình mà phát tác!
Nhưng Cố Vân Lan còn chưa kịp nói gì, Lục Trưởng Chinh đã đen mặt, "Em gái lớn như vậy rồi, cả ngày ở nhà chờ chúng ta đi làm về để hầu hạ em ấy có đúng không? Em ấy còn dám mách mẹ, có phải em ấy thấy mình làm như vậy không sai, còn mẹ thì cũng tán thành không?"
Lục mẫu bị con trai mình tức đến choáng váng, nhưng Lục Trưởng Chinh ngày hôm qua nói có tác dụng nên nàng vẫn phải ở lại đây, chỉ có thể nói: "Ta nào có ý đó, ta đây không phải nghĩ các con phải đi làm, hơn nữa ta cũng phải nấu cơm cho Tiểu Thiến mang qua, đến lúc đó tiện thể làm luôn cho các con, không cần các con tan làm về còn phải làm tiếp!"
Cố Vân Lan liền trừng mắt liếc Lục Trưởng Chinh, "Anh xem anh nói linh tinh gì vậy? Mẹ ta đâu có ý đó, anh còn hiểu lầm mẹ, mau xin lỗi mẹ đi, mẹ đối với con thật tốt mà?"
Lục Trưởng Chinh liền nghe lời xin lỗi Lục mẫu, "Là do con hiểu lầm mẹ, mẹ đừng để trong lòng."
Lục mẫu không những không được an ủi, còn cảm thấy như ăn một đống phân!
Người phụ nữ này nói cái gì thì con trai bà cũng làm theo cái đó, nàng không bực mới lạ!
"Mẹ đừng nghĩ nhiều, con còn nhờ người quen đặt cho mẹ một cái radio rồi, nếu mẹ rảnh rỗi không có việc gì làm, đợi radio mang đến con sẽ dạy mẹ dùng, mẹ có thể nghe tuồng giống như Hàn thẩm tử, hay lắm đấy." Cố Vân Lan cười nói với Lục mẫu.
"Mẹ con còn mua radio cho bà à?" Lục Minh, Lục Song hai anh em kinh ngạc nói.
"Bà nội các con khó khăn lắm mới tới đây, ta mua một cái radio cho bà nghe chẳng phải là nên làm sao? Các con lớn rồi, cũng phải hiếu kính bà nội biết không?" Cố Vân Lan cười một tiếng.
"Biết ạ." Anh em long phượng đều gật đầu.
Cố Vân Lan liếc mắt nhìn vẻ mặt của người đàn ông kia, rõ ràng là cảm động không thôi.
Nhưng Lục mẫu không chấp nhận, người phụ nữ này rõ ràng là đang khoe khoang trước mặt con trai và cháu nội của bà, giả bộ đối với bà tốt!
Lục mẫu có ý nghĩ gì không quan trọng, Cố Vân Lan ăn xong điểm tâm, liền bảo hai anh em đi học, nàng cùng Lục Trưởng Chinh đi làm.
Trên đường đi, Lục Trưởng Chinh cảm động muốn chết, "Tức phụ, đa tạ em!"
"Anh muốn cảm ơn em mấy lần nữa? Anh còn như vậy là em giận đấy, thật là!" Cố Vân Lan cười trừng mắt nhìn hắn.
Lục Trưởng Chinh nhìn xung quanh không có ai, liền tiến tới hôn cô một cái.
Cố Vân Lan liếc xéo hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Đồ đáng ghét này, tối qua còn bắt nạt em đến gần nửa cái mạng, anh xem anh, đã ba mươi rồi sao vẫn còn mạnh mẽ thế, so với năm đó còn không kém một chút."
Còn có lời nào có thể khiến một người đàn ông tự hào hơn thế này sao?
"Chỉ cần tức phụ thích, người đàn ông này lúc nào cũng có thể thỏa mãn em!" Hắn nghênh ngang như một con gà trống lớn.
"Đồ đáng ghét, mau đừng nói nữa, ngại chết đi được."
"..."
Mãi cho đến khi chia tay, Lục Trưởng Chinh vẫn còn lưu luyến không rời.
Đến chỗ làm, Hàn Thế Quốc rõ ràng nhìn thấy tâm trạng của hắn vui sướng khôn cùng.
"Thế nào, nàng dâu của cậu với mụ mụ cậu hòa thuận lắm hả?" Hàn Thế Quốc cười nói.
"Mẹ tôi thì như vậy đấy, là vợ tôi tốt, nàng còn muốn mua radio cho mẹ tôi nữa." Lục Trưởng Chinh nói.
Hàn Thế Quốc giơ ngón tay cái lên, "Tôi nói không sai chứ? Cố cán sự mà hợp với vợ tôi, chắc chắn là không tệ rồi."
Lục Trưởng Chinh cười, lời này không sai!
Một bên khác, tâm tình của Cố Vân Lan cũng hết sức tốt.
Giang Thiển đến chỗ làm nhìn thấy cô, kinh ngạc hỏi, cười nói: "Lại ngọt ngào như thuở ban đầu với Lão Lục rồi hả?"
Cố Vân Lan cười cười, "Ừ, hòa thuận rồi."
"Có phải là có kế gì rồi không, nhìn chị nắm chắc phần thắng quá vậy." Giang Thiển buồn cười nói.
"Cô cứ chờ xem kịch vui là được, trận này tôi thắng chắc!" Cố Vân Lan mười phần tự tin nói.
Bà bà của cô vẫn y như trong trí nhớ, tất cả yêu ghét đều thể hiện hết trên mặt.
Đối với người như vậy, nếu bà thật sự tốt, Cố Vân Lan đương nhiên sẽ không làm gì, cô cũng không phải loại con dâu ác độc.
Nếu như bà bà này muốn gây chuyện, Cố Vân Lan chắc chắn sẽ không nương tay!
Từ hôm qua nhìn thấy bà bà này, Cố Vân Lan đã biết, bà sẽ không yên tĩnh.
Nhưng tiên cơ đã bị cô chiếm, nếu bà muốn gây chuyện, cô nhất định sẽ phụng bồi đến cùng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận