Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 331: Trang đều không trang bức một chút (length: 7749)

Hàn Thế Giai lúc về đến nhà, Hàn mẫu đang ở trong sân trên một chiếc ghế dựa phơi nắng đây.
"Nha, nương ngươi cuộc sống này cũng được nha, mặt trời này liền phơi lên." Hàn Thế Giai cười nói.
Hàn mẫu nhìn thấy nữ nhi trở về, cũng cười một tiếng, "Ngươi thế nào lại trở về."
"Xem nương người nói vậy, Tam cô trở về thăm ngươi mà ngươi không vui sao?" Ở nhà Lý Hà nhìn thấy Tam cô mang theo cái kia thịt ba chỉ, tươi cười nói.
"Tam cô!" Hàn Gia Đống, Hàn Gia Tinh bọn họ đều ở nhà này. "Được." Hàn Thế Giai cười gật đầu.
"Người trở về thì trở về, đừng có mua thịt mãi." Hàn phụ ở hậu viện trồng rau hẹ, nghe thấy tiếng liền ra xem, nhìn thấy nữ nhi mang theo thịt, nói.
"Đúng đấy, Thiển Thiển và Thế Quốc trước khi ra ngoài, còn để lại con tin cùng tiền cho cha ngươi, bảo đợi ở nhà ăn xong thì đi công xã cắt thịt, ta lần trước đã nói với ngươi rồi mà." Hàn mẫu cũng nói.
Nàng có con trai, lại còn hai đứa, không muốn để khuê nữ trợ cấp nhà mẹ đẻ.
"Bọn họ là bọn họ ta là của ta, hơn nữa cũng là vừa vặn dạo này có chút con tin, nếu đổi lúc khác, nương muốn còn không có đây." Hàn Thế Giai buồn cười nói.
"Đúng vậy a, Tam cô xách thịt trở về cha mẹ các ngươi còn không vui sao? Ta đều hâm mộ các ngươi, về sau hai đứa con gái này của ta nếu nghĩ đến mẹ chúng nó không có thịt ăn, có thể cho cắt một miếng mang về, ta đều phải cảm ơn trời đất." Lý Hà nói.
Hàn Thế Giai nói nàng, "Vậy tẩu tử ngươi phải thật tốt dạy Gia Nguyệt, dạy Gia Nguyệt tốt, sau này còn sợ không đủ ăn khuê nữ một đao thịt?"
Lý Hà không khỏi oán giận, "Dạy ta được nữa thì cũng phải tìm được nhà chồng tốt a, như Tiểu Trân ấy, gả tốt biết bao?"
Hàn Thế Giai oán giận người chị dâu này cũng thật không khách khí, "Nương bị thương, Gia Nguyệt có từng cho bà một tay không?"
Một câu, Lý Hà liền không nói được gì nữa.
Như Hàn Thế Giai nói, Hàn mẫu được Hàn Gia Đống cùng Hàn Gia Tinh hai anh em chiếu cố rất tốt.
Mấy ngày nay trôi qua, Hàn mẫu tuy rằng vẫn chưa đi lại được, người đã già không có cách nào khác, thật sự không chịu được cú ngã, nhưng tình hình tốt hơn rất nhiều.
Trên người sạch sẽ, một chút mùi là lạ cũng không có.
Tinh thần diện mạo cũng khá tốt.
Đương nhiên, Hàn Gia Vĩ cũng có giúp, Hàn Gia Đống gọi hắn liền đến, bản thân cũng đến cùng bà nói chuyện phiếm, luôn có thể làm bà vui vẻ.
Chỉ có Hàn Gia Nguyệt là thật không nhúng tay vào một chút nào.
Cho nên Lý Hà cũng câm luôn, một câu cũng không nói được.
Nhưng trong lòng thì mắng con gái lớn này, nàng đã nói rồi, cho dù làm bộ làm tịch cũng tốt, kết quả làm bộ cũng chẳng thèm!
Hàn Thế Giai làm sao không biết chứ? Trong lòng khinh bỉ cực kỳ, nhưng cũng không truy cùng giết tận.
"Đại ca đâu?" Hàn Thế Giai đưa thịt cho Lý Hà.
"Đại ca ngươi cùng Gia Vĩ đi núi dạo một vòng." Lý Hà nhận lấy thịt, tâm tình không tệ nói: "Miếng thịt này trực tiếp dùng để hầm dưa chua ha?"
"Được." Hàn Thế Giai đáp.
Lý Hà liền đắc ý bận bịu việc đó, Hàn Thế Giai liền khen Hàn Gia Đống và Hàn Gia Tinh, "Gia Đống con ôm bà ra phơi nắng tốt quá, Gia Tinh con cũng vậy, con dọn dẹp cho bà rất sạch sẽ."
Hàn Gia Đống và Hàn Gia Tinh hai anh em cười cười, bảo Tam cô cùng bà nói chuyện phiếm, bọn họ liền về phòng học.
Hàn Thế Giai mới cười kể với cha mẹ về chuyện mấy ngày trước cô cùng Giang Thiển gọi điện thoại.
"Thiển Thiển vẫn luôn nhớ nương, trước đó gửi thư về, sau lại gọi điện thoại, nói với ta, đợi người khỏe thì cho cô ấy một cú điện thoại, cô ấy lập tức bảo Thế Quốc về đón người qua, Gia Đằng và các anh cô ấy cũng luôn nhớ hỏi bà sao vẫn chưa khỏe, sao vẫn chưa tới."
Hàn mẫu mặt mày tươi cười, "Người già là vậy, bị thương gân động cốt thì phải trăm ngày, nhưng ta tốt hơn nhiều rồi, thầy thuốc chân đất cũng đã đến khám, nói thân thể ta cường tráng, phục hồi sức khỏe tốt; người khác mà bị như ta thì chắc phải một tháng nữa, nhưng bây giờ ta đã hồi phục thất thất bát bát, chỉ là phải cẩn thận, bảo ta dưỡng thêm một thời gian rồi ra đồng cũng không muộn."
Thầy thuốc chân đất nói cơ thể nàng chất tốt, cảm giác còn khỏe hơn người ta bốn năm mươi tuổi ba phần.
Mà nàng thì đã hơn sáu mươi rồi.
Nghĩ cũng biết là do mấy năm qua con trai út và con dâu phụ trong nhà kia đã bồi dưỡng tốt, mấy năm đó nàng cảm thấy mình không những không già đi, mà còn trẻ ra!
"Vậy thì nghe thầy thuốc dưỡng cho khỏe, gọi Thế Quốc về đón người qua. Thế cha người thì sao? Thiển Thiển cũng nói rồi, bảo cha cứ suy nghĩ kỹ, đừng có vội cự tuyệt, cô ấy cũng muốn đón cả cha cùng đi hưởng phúc." Hàn Thế Giai nói.
Hàn phụ lắc đầu, "Ta không đi đâu, ta đi thì có gì hay."
Cũng có chút muốn qua đó xem xem xem là dáng vẻ gì mà lão bà tử lại thổi phồng lên không biên giới, nhưng ông nghĩ lại thôi, định tranh thủ khi còn làm được, kiếm chút của riêng cho mình.
Đợi sau này thật sự làm không được nữa rồi thì hãy đi xem cũng không muộn.
Hàn Thế Giai cũng biết lão gia tử cả đời thích khoe mạnh, muốn ông không làm mà đi hưởng phúc, ông thật sự không muốn.
Liền nói: "Vậy thì đợi cha chừng nào muốn đi rồi nói, dù sao con dâu út nhà các người đang ngóng trông các người nhanh đi đây."
Hàn phụ cười cười, Hàn mẫu tâm tình cũng đặc biệt không tệ.
Ở trong phòng bếp, nghe thấy Lý Hà liền không nhịn được bĩu môi, nghĩ mà xem trước khi đi con chị dâu nịnh hót gọi em chồng đi mua nhiều thịt như vậy về.
Hơn nữa, ngoài số thịt đó ra, lại còn cho riêng cha chồng tiền và con tin.
Sau này cha chồng còn gọi Hàn Thế Dân đi cắt thêm hai ba lần nữa, nhà nàng cũng được ké chút mỡ.
Bởi vì thế, nên nàng cũng không có phản bác gì.
Chỉ là có chút hâm mộ, vẫn là có tiền tốt, có tiền không cần ra sức, người trong thôn biết chuyện sau cũng đều khen hiếu kính.
Nào như nàng, ra sức người ta cũng chẳng khen một câu.
Việc ở quê nhà xa xôi bên này, Giang Thiển ở căn cứ không biết, nhưng sau này Hàn Thế Giai còn gọi điện cho nàng, kêu nàng yên tâm, hai ông bà đều khỏe cả.
Biết hai ông bà đều khỏe, Giang Thiển cũng yên tâm phần nào.
Chỉ là sau khi cúp máy của cô chị Hàn Thế Giai, Giang Thiển vừa ra khỏi phòng điện thoại cũng cảm thấy hơi choáng đầu.
Nàng nhịn không được ngồi xổm xuống nghỉ một chút, người bạn quân tẩu khá thân thiết với nàng là Lý Quế Phân vừa hay lại đây muốn gọi điện thoại, thấy nàng như vậy vội vàng nói: "Thiển Thiển, em không sao chứ?"
"Em không sao, chỉ là đột nhiên thấy hơi choáng đầu." Giang Thiển nghỉ một lát thì đỡ hơn nhiều.
Lý Quế Phân đỡ nàng một chút, "Có phải vì đánh bản dịch nhiều quá mệt đầu không?"
"Em đoán chắc là vậy, không sao em không sao, chị đi gọi điện thoại đi, em về trước."
"Vậy em đi chậm thôi nha." Lý Quế Phân nói.
Giang Thiển gật đầu, nàng cũng không để ý chuyện này, gần đây thật là đang gấp rút bản dịch, chắc thật là dùng não quá độ.
Hôm nay Trương Tiểu Tuệ nấu canh cá trích đậu hủ, đây cũng là món bổ dưỡng.
Chỉ là mọi khi vẫn luôn thích canh cá trích đậu hủ, lần này Giang Thiển vậy mà lại không ăn được, cảm thấy đặc biệt tanh.
"Tiểu Tuệ, hôm nay cá có phải không tươi không?" Giang Thiển giật mình một cái, vội vàng gọi bọn nhỏ đừng ăn, rồi hỏi.
Trương Tiểu Tuệ không hiểu, "Không biết nữa, là cá sống em nuôi một ngày, đến lúc nấu mới giết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận