Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 229: Sinh một đứa trẻ (length: 7801)

Hà Ngọc Liên cũng liền mặc kệ Giang Thiển: "Ta đã sớm nghĩ tới tìm đến tỷ ngươi nói, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp. Tỷ ngươi thật sự hiểu lầm ta cùng tỷ phu, ta lúc ấy chỉ là cảm xúc có chút khó chịu, thế nhưng ta cùng tỷ phu chuyện gì đều không có, ngươi không nên hiểu lầm chúng ta có được hay không? Ngươi nếu là cảm thấy chưa hết giận, ngươi đánh ta một cái tát cũng không sao, ta sẽ không nói cho đại cô."
Giang Thiển: "..." Thật là khiến người buồn nôn.
Cố Vân Lan cười trào phúng, nàng nhìn Hà Ngọc Liên: "Biết ngươi có thể tới bên này có được công việc, là một chuyện khó khăn như thế nào không? Ngươi là muốn bắt chước Cố Hiểu Lan đúng không?"
Hà Ngọc Liên biến sắc, lại là vẻ mặt chua xót, "Tỷ, ta về sau sẽ không, ngươi cứ yên tâm đi. Ta thật sự chính là đi theo mối tình thời niên thiếu, muốn chấm dứt thôi, ta biết ta cùng Trường Chinh ca ca là không thể nào."
Thần sắc ảm đạm mà tiêu sầu.
Vây xem Giang Thiển: "..." Thật ghê tởm.
Cố Vân Lan cũng cảm thấy ngán, không nhịn được nói: "Không cần đến nói với ta những thứ này, ngươi muốn làm gì là chuyện của ngươi, chỉ là đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, phá hoại gia đình người khác đều không có kết cục tốt, tự ngươi suy nghĩ đi!"
"Thiển Thiển, chúng ta đi." Nàng nói xong cũng không để ý tới Hà Ngọc Liên, gọi Giang Thiển.
Giang Thiển liền cùng nàng một khối trở về.
Hà Ngọc Liên nhìn bóng lưng Cố Vân Lan, trong mắt xẹt qua một vòng ghen tị!
Nàng không minh bạch vận mệnh vì sao lại bất công như vậy?
Có những người vừa sinh ra cái gì cũng có, có những người bất kể thế nào cố gắng, vẫn là tay trắng.
Hơn nữa Cố Vân Lan rõ ràng đều bị ôm nhầm rồi, vốn nên ở trong bùn đợi một đời, nhưng nàng lại có thể từ nghịch cảnh bên trong tuyệt xử phùng sinh, trở về Cố gia.
Nếu nàng không trở lại, Cố Hiểu Lan tên ngu xuẩn kia đâu phải là đối thủ của nàng?
Trường Chinh ca ca, như thế nào lại không thích nàng?
Còn người đại đội trưởng mà đại cô giới thiệu cho nàng, một cái gia đình nhà nông xuất thân, ở cái nơi xa xôi kia làm sao có thể so sánh với Trường Chinh ca ca từ kinh thành đến được?
Vô luận tướng mạo, cách nói năng hay chức vụ, chỗ nào mà có thể hơn được Trường Chinh ca ca?
Chênh lệch quá lớn, nàng đi tìm Trường Chinh ca ca nói rõ chút ủy khuất trong lòng, lại không kìm lòng được thổ lộ tâm sự, dưới cơn xúc động mới ôm Trường Chinh ca ca một chút, nàng có cần làm đến như vậy không!
Nàng cũng có làm cái gì quá phận đâu!
Giang Thiển cùng Cố Vân Lan ra khỏi đơn vị, nhịn không được nói: "Có muốn ta đi tìm thím, cho thím chút đề nghị điều nàng đến bộ phận khác không?"
Nàng cũng có chút đồng tình Cố Vân Lan ngày nào cũng gặp phải chuyện kỳ quái gì vậy?
Cố Vân Lan lắc đầu, "Không cần, ta đã sớm tìm người đi xuống vùng quê hỏi thăm tin tức về nàng, ta tin tưởng không bao lâu nữa sẽ có tin tức."
Giang Thiển nghe vậy ngạc nhiên, "Ngươi cảm thấy sau khi nàng xuống nông thôn sẽ có chuyện?"
"Tính tình của nàng ngươi cũng thấy rồi đấy, kiểu người đó xuống thôn làm sao không có chuyện được? Tốt nhất đừng để ta bắt được sơ hở, bằng không ta sẽ cho nàng đẹp mặt!" Cố Vân Lan cười lạnh nói.
Nàng không gây chuyện nhưng cũng không sợ phiền phức.
Dám đến khiêu khích nàng như vậy, nàng làm sao có thể không làm gì?
Trực tiếp dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi!
Đang nói chuyện thì thấy Hàn Thế Quốc cùng Lục Trưởng Chinh đạp xe đến đón vợ.
Giang Thiển được Hàn Thế Quốc đón đi.
Chỉ là Cố Vân Lan không lên xe Lục Trưởng Chinh, tự mình đi.
Không còn cách nào, Lục Trưởng Chinh cũng chỉ có thể đẩy xe đạp cùng nàng đi về nhà.
Hàn Thế Quốc thấy bọn họ không theo kịp liền quay lại nhìn, lúc này mới thấy hai người đang đi bộ.
"Hai người họ làm sao vậy, lâu như vậy còn chưa hòa thuận?" Hàn Thế Quốc nói.
Giang Thiển nói: "Vốn dĩ sắp hòa thuận rồi, kết quả vừa nãy Hà Ngọc Liên lại đến làm ra chuyện như vậy."
Hàn Thế Quốc đương nhiên muốn tìm hiểu, biết được chuyện gì xảy ra thì buổi chiều đã kể với Lục Trưởng Chinh.
Lục Trưởng Chinh tức chết đi được.
Hắn sáng nay còn thấy thái độ vợ dịu đi không ít, kết quả một buổi sáng không gặp đã lại xị mặt ra, hóa ra là Hà Ngọc Liên gây chuyện!
Người xưa nói thật không sai, ăn tết heo, bị dọa lừa, tức giận vợ, lên bờ cá, đều là thứ nhất thời khó mà tránh.
Lục Trưởng Chinh những ngày này thật sự là dỗ dành đến cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cuối cùng chỉ có thể tìm Giang Thiển giúp đỡ.
Giang Thiển: "..."
Nàng rất bội phục Cố Vân Lan trong việc chiến tranh lạnh, nhưng phu thê cãi vã gây tổn thương tình cảm, cho nên nàng cũng khuyên giải:
"Ngươi cũng biết Lão Lục là vô tội, giờ Lão Lục đã bị ngươi dày vò đến trọc đầu rồi kìa."
Cố Vân Lan thật ra cũng cảm thấy vậy, cười nói: "Hắn đã đi tìm ngươi cầu cứu rồi sao?"
"Sớm kêu Thế Quốc tới khuyên ngươi ta không để ý, nhưng lần này tự mình đến còn ôm theo hai cân trứng gà lại đây, ta không ra mặt sao được?" Giang Thiển cười cười, "Buổi tối các ngươi mang con qua nhà ăn cơm, hôm nay Tiểu Trân mua hai con cá lớn đây."
Vì nàng ra mặt, Cố Vân Lan mới thả lỏng thái độ, ngày hôm đó cả nhà bốn người lại đến nhà Lão Hàn tụ tập.
Tối đến, nàng mặc bộ đồ Giang Thiển mới chuẩn bị cho, xem Lục Trưởng Chinh như con ngựa!
Lục Trưởng Chinh mắt nhìn thẳng!
Thật sự hận không thể cho nàng cả mạng!
"Ngươi cố tình hành hạ ta." Sau khi xong việc, Lục Trưởng Chinh yêu thương ôm nàng, hôn lên.
Cố Vân Lan cùng hắn trong chuyện này quá hợp cũng không khỏi thoải mái.
Nhưng thoải mái là thoải mái, những gì nên nói thì vẫn phải nói với hắn, "Ta nói cho ngươi biết, trong mắt ta không chứa được hạt cát, ngươi nếu không quản được mình thì cứ mở miệng, ta cũng không phải ai rời ai là không được, thật sự muốn đi tìm người khác ta cũng không ngăn cản ngươi, cứ đưa giấy ly hôn đã, sau đó ngươi muốn làm gì thì ta không can thiệp, nhưng ngươi mà dám 'trong nhà hồng kỳ không ngã, ngoài đường cờ bay phấp phới', ta nói cho ngươi, để ta bắt được, ta trực tiếp thiến ngươi!"
Lục Trưởng Chinh: "..."
Những điều khác hắn không nói nhiều, bởi vì nói nhiều cũng không bằng tự trải nghiệm.
Tối đó, Cố Vân Lan mệt đến ngủ luôn.
Nhưng ngày thứ hai đi làm lại rạng rỡ, Giang Thiển nhìn thấy nàng như vậy thì không cần nói.
Cười huých tay nàng, "Đã hòa thuận như ban đầu, ân ái còn hơn trước nhỉ."
Hai ngày trước Cố Vân Lan đi công tác về đều là Cố Vân Lan chê cười nàng, bảo nàng kiềm chế chút, giờ đến lượt nàng chê cười Cố Vân Lan.
Cố Vân Lan cười mắng một tiếng, "Đi sang một bên đi, ta đang bận, đừng quấy rầy ta."
Giang Thiển cười, cũng lấy ra bản dịch của mình.
Hà Ngọc Liên bên kia cũng chú ý thấy sắc mặt Cố Vân Lan, thuộc loại vừa nhìn liền biết phu thê hòa thuận loại hình, điều này khiến nàng không khỏi ghen tị.
Nàng thật sự suy nghĩ kỹ, vì sao Cố Vân Lan lại may mắn như vậy!
Vậy mà có thể được Trường Chinh ca ca yêu thương, còn sinh cho hắn một đôi con cái, nếu như nàng có thể gả cho Trường Chinh ca ca thì tốt biết bao?
Chỉ là rất nhanh nàng liền hết ý nghĩ đó hơn nữa còn phải quỳ trước Cố Vân Lan!
Bởi vì Cố Vân Lan tìm người đi hỏi thăm tin tức đã có hồi âm!
Hà Ngọc Liên sau khi xuống nông thôn lại còn sinh con với một người đàn ông ở đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận