Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 385: Trương Lương kế, thang trèo tường (length: 7862)

Cô con gái này tuy rằng đầu óc không biết cả ngày đang nghĩ cái gì, nhưng phải thừa nhận, nàng thật sự rất có năng lực.
Năm nay trước sau đưa cho nàng 100 đồng tiền, được chính nàng ăn no say rồi, vẫn còn có hơn trăm đồng trong tay.
Có nhiều tiền như vậy, có thể ăn no rất lâu.
Thật sự không cần mạo hiểm nữa!
Định khuyên con gái dừng tay.
Bất quá Giang Nguyệt sao có thể chịu dừng tay, "Ngươi bị ngốc à? Bây giờ trời lạnh, thật sự là lúc làm ăn lớn đặc biệt tốt, ta mãi mới chờ được lúc này!"
Trước đó xem như mùa ế hàng đi, giờ phút này mới thật sự là mùa thịnh vượng, vậy mà bảo nàng dừng tay mặc kệ?
"Ta sợ ngươi gặp chuyện không may!" Tôn Thị sốt ruột nói.
Nàng thật sự rất sợ!
"Sẽ không xảy ra chuyện." Giang Nguyệt nói: "Con đường của ta ổn mà!"
Nàng đều trực tiếp ngủ với mấy người đưa hàng cho nàng, tất cả đều bị nàng ngủ một lần, nên giá nhập hàng được nàng cò kè mặc cả không nói, mối quan hệ cũng rất ổn, căn bản không sợ sẽ xảy ra chuyện.
Hơn nữa dù gặp chuyện không may, bọn họ còn có quan hệ mà, nàng chẳng sợ gì!
Tôn Thị nhìn nàng như vậy vẫn là không yên lòng, nhỏ giọng nói: "Nếu không, ngươi cứ gọi Mã Lại Tử đi làm, ngươi đừng đi nữa."
"Không cần ngươi nói, tự ta nắm chắc." Giang Nguyệt khoát tay.
Tôn Thị thở dài, nhưng khuyên không được, chỉ có thể về.
Thủ Lưu tức phụ thấy bà bà này trở về, nàng không nói gì, nhưng mặt mày lại mang theo vẻ chế giễu.
Nàng không cần làm gì, chỉ cần im lặng chờ xem là được, sẽ thấy Giang Nguyệt sớm muộn tự tìm đường chết!
Nàng tin ngày đó chắc chắn không còn xa!
* Nhận được bưu kiện đương nhiên không chỉ đội Ngũ Tinh.
Hàn Gia Truân chỗ Hàn phụ cũng nhận được bưu kiện gửi từ kinh thành về.
Giang Thiển chưa bao giờ vì Hàn mẫu là bà bà của mình mà không quan tâm đến Hàn phụ là cha chồng, cho dù chỉ có một mình ông ở nhà, nàng vẫn sẽ gửi đồ về.
Ví dụ như quần áo, thắt lưng hay giày dép, nhưng Hàn phụ thích nhất vẫn là chiếc áo khoác quân đội kia.
Không chỉ Hàn phụ thấy thích, Giang phụ cũng rất thích, Giang phụ cũng nhận được một chiếc.
Có thể nói áo khoác quân đội là loại quần áo chống lạnh được mọi người yêu thích nhất thời đại này.
Trước kia ít khi gửi đồ ăn về nhưng lần này không có gì khác hay để gửi nên gửi hai miếng thịt khô cùng thư và ảnh.
Lý Hà đặc biệt cao hứng, đợi Hàn phụ mở ra nhìn thấy đồ vật, liên tục khen ngợi, "Thiển Thiển hiếu kính với cha ngươi thật, điểm này ta không chê vào đâu được, quả thật khó kiếm được người con dâu nào hiếu kính như Thiển Thiển."
Ôi chao, thịt khô đấy, hai miếng thịt khô lớn như vậy đấy, tùy tiện lấy một chút ra hầm với cải trắng, hầm ra nước canh chan cơm, nàng cũng có thể ăn ba bát mà vẫn chưa đủ!
Lúc trước ăn thử thật sự thơm ngon, chỉ là sau này không gửi, không ngờ bây giờ lại gửi về rồi!
Hàn Gia Vĩ nghe xong thì nổi da gà, nói mẹ mình, "Mẹ giờ bắt đầu nói lời hay của tiểu thím, ngầm nói xấu tiểu thúc tiểu thím vừa đi liền mặc kệ cái gì."
Lý Hà nói rất đúng, "Vốn dĩ là thế mà, bọn họ đi kinh thành, trong nhà có chuyện gì, đương nhiên bọn họ không quản được, không phải đều là ta với cha ngươi lo sao? Bất quá phương diện này tiểu thím của con đích xác không còn gì để nói, hiếu kính với gia đình con."
Hàn Thế Dân không muốn nói với bọn họ, thật là mặt dày quá.
Bởi vì phụ thân anh rất khỏe, hoàn toàn không có gì cả, lo gì chứ?
Hàn phụ không chú ý đến những chuyện đó mà chỉ nói: "Cất đi, tối nay chặt chút ra hầm cải trắng, còn lại để dành khi Gia Đống về thì ăn."
"Được!" Lý Hà đắc ý nhận lời, chặt một miếng xuống rồi cất chỗ còn lại vào giỏ, đậy kín treo lên xà nhà.
Đừng để chuột gặm mất!
Hàn phụ mặc kệ những chuyện này, mở lá thư ra, trong thư không chỉ có tin, còn có ảnh chụp.
Thư thì Hàn Gia Vĩ đọc cho Hàn phụ nghe, chỉ là quan tâm sức khỏe Hàn phụ, trời lạnh chú ý giữ ấm, hầm thịt mà ăn, Hàn phụ nghe xong gật gù.
Ông cầm ảnh chụp xem cháu trai nhỏ, trên mặt nở nụ cười.
Hàn Thế Giai đã sớm nhận được điện thoại của Hàn Thế Quốc, bất quá Hàn Thế Giai không rảnh về, hơn nữa trong thành còn có đứa cháu Hàn Gia Đống này.
Trước đây Hàn Gia Đống đi thị trấn học cấp ba, Lý Hà muốn gọi con trai ở trong huyện ủy cho tiện, thực ra chen chúc cũng có thể ở được, bất quá Hàn Thế Dân không đồng ý.
Hàn Gia Đống cũng không muốn sang làm phiền, dù sao đó cũng là dượng ba, cậu ta sang ở sẽ ngại, cuối cùng trực tiếp ở trọ ở trường.
Nhưng Hàn Thế Giai thương đứa cháu trai lớn này, thỉnh thoảng hầm thịt hoặc làm sủi cảo gì đó thường xuyên cho cậu ta một phần mang đi ăn.
Có tin tức gì, Hàn Thế Giai không rảnh về, cũng gọi đứa cháu Hàn Gia Đống mang về.
Lần trước Hàn Gia Đống về cũng đã nói chuyện này.
Nên Hàn phụ vẫn luôn biết, lần này lại là cháu trai.
Hàn Thế Dân nhìn đứa cháu nhỏ đáng yêu trong ảnh chụp, cũng không nhịn được mà ghen tị, "Hai người họ lợi hại thật, bốn đứa đều là con trai cả."
Anh cưới vợ sớm hơn mà cũng chỉ sinh bốn đứa, nhưng là hai trai hai gái.
Ông anh hai thì lại vượt mặt, bốn đứa đều là con trai.
Ở quê ai mà chẳng ghen tị khi có nhiều con trai?
Hàn phụ đương nhiên cũng vui vẻ, cười ha hả nói: "Hai tấm này là Tiểu Tuệ nhà ngươi mang cho Đại tỷ, ta đi tìm anh cả chuyện trò."
Ông cầm ảnh chụp của cháu trai đi tìm lão bí thư chi bộ, người anh trai cả này, cho ông ấy xem cháu trai, vừa nhìn đã giống mẹ, lớn lên chắc chắn cũng thông minh.
Hàn Thế Dân cũng đi ra ngoài.
Mọi người đều đi, Lý Hà mới ghen tị nói với đứa con gái út Hàn Gia Tinh: "Chị họ con bây giờ sướng nhỉ? Chị ấy còn chẳng có cái số đó mà đi kinh thành đấy, con cũng thế, nếu con không cố gắng thì hiện tại người gửi ảnh về là con đấy."
Vừa mới liếc qua ảnh chụp của Trương Tiểu Tuệ, năm ngoái còn mới đến, xem người trong ảnh năm nay, đã hoàn toàn thay đổi hẳn dáng vẻ hơn nữa còn là đến thiên môn đấy.
Còn có một tấm ảnh chụp khác là ở đâu vậy?
Thế mà tất cả đều đi chơi rồi.
Số phận tốt quá đi.
Lý Hà đương nhiên là ghen tị muốn chết rồi.
Hàn Gia Vĩ bĩu môi, "Gia Tinh, em đừng nghe mẹ nói bậy, đợi chúng ta lớn, muốn đi đâu tùy ý mà đi, em giờ học giỏi mới là chuyện quan trọng!"
"Ừ, em biết rồi." Hàn Gia Tinh nhìn ảnh chụp ngưỡng mộ là ngưỡng mộ, nhưng không có ý nghĩ khác, bởi vì cô còn muốn đi học.
Lý Hà không muốn nói với hai anh em nhà này nữa, vẫn là có chuyện muốn nói với đứa con gái lớn Hàn Gia Nguyệt.
Hàn Gia Nguyệt vừa về nghe xong, quả nhiên chua đến muốn chết, âm dương quái khí nói: "Con có số như người ta đâu? Bất công với cháu ngoại, cháu gái ruột coi như không thấy, con chưa từng thấy ai làm bà kiểu đó!"
"Đó cũng là do đáng đời con thôi." Có nói có lại, nhưng nói đến chuyện này, Lý Hà vẫn không nhịn được mắng con gái.
Thật là lười không muốn sống, ai muốn mang đi ra ngoài chứ?
"Con cũng chẳng thèm khát!" Hàn Gia Nguyệt hừ lạnh.
Trước là ngưỡng mộ, nhưng hiện tại nàng đã coi như là dứt bỏ triệt để ý định đi kinh thành, bởi vì nàng nghi ngờ mình có thể có thai!
Đúng vậy, nàng cuối cùng vẫn là không giữ được mình, để tên thanh niên trí thức Hoàng cởi quần trong đống rơm…
Bạn cần đăng nhập để bình luận