Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 169: Không phải đến thêm phiền toái (length: 8011)

Ngày thứ hai sau khi con gái lớn Hàn Thế Thải gọi điện thoại đến, Hàn mẫu liền nhận được điện thoại của con gái thứ hai Hàn Thế Vân.
Điều này thật sự là không ngờ tới.
"Sao lại là A Vân ngươi? Có chuyện gì không?" Hàn mẫu vốn đang nghĩ là bên nhà họ Giang gọi tới, còn đang thấy không đúng lúc, bởi vì con dâu vẫn là sáng sớm đã bị người của tổ chức lái xe tới đón đi rồi.
Kết quả nghe điện thoại mới biết, thì ra là con gái thứ hai, điều này thật là khiến nàng bất ngờ.
"Mẹ, con cũng lâu rồi không gặp mẹ, hôm nay khó khăn lắm mới vào thành đến chỗ Tam muội chơi, mới gọi điện thoại cho mẹ." Đầu dây bên kia, Nhị tỷ Hàn Thế Vân liếc nhìn Nhị tỷ phu Trần Hữu Tuyền bên cạnh, mím môi nói.
Hàn mẫu bên này nghe vậy liền cười một tiếng, "Mẹ không sao, em trai con dâu con với các cháu cũng đều khỏe; tiền điện thoại đắt lắm, thôi không hàn huyên nhiều nhé!"
Tuy rằng cũng cao hứng, nhưng tiền điện thoại mắc quá, điều kiện gia đình của con gái thứ hai tuy rằng tốt hơn nhà con gái lớn một chút, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu.
Đương nhiên Hàn mẫu cũng không cảm thấy có gì, nhà ai mà chẳng thế?
Nàng và Hàn phụ lúc còn trẻ, so với nhà con gái lớn không thua kém bao nhiêu, cũng đều sống qua được thôi.
"Mẹ, mẹ đừng cúp máy." Hàn Thế Vân vội nói.
"Sao thế?" Hàn mẫu liền hỏi.
Hàn Thế Vân có chút khó mở miệng, nhưng đối mặt với ánh mắt thúc giục kia của Trần Hữu Tuyền, cũng chỉ có thể mở miệng, "Mẹ, mẹ nói có thể để cho Xảo Tuệ cùng Tiểu Trân thay phiên nhau qua bên kia chăm sóc Thiển Thiển với bọn nhỏ được không ạ?"
Nói ra những lời này, mặt Hàn Thế Vân đỏ bừng.
Hàn mẫu bên kia cũng sững sờ một chút, chợt hiểu ra, nàng nói sao tự nhiên gọi điện thoại tới thế này chứ.
Lão thái thái cũng không nói nhiều lời, "Chuyện này không có cái kiểu thay phiên đâu, với lại Xảo Tuệ đã mười bảy tuổi rồi, sắp đến lúc phải làm mối, Thế Quốc nào dám gọi nó tới đây, nhỡ mà lỡ dở thì sao? Con đừng nghĩ lung tung, tiền điện thoại mắc, mẹ cúp nhé!"
Nói xong, nàng liền trực tiếp cúp điện thoại.
Hàn Thế Vân cũng chỉ có thể cúp máy, nhìn về phía Trần Hữu Tuyền, Trần Hữu Tuyền đen mặt đi trả tiền điện thoại.
Trên đường về nhà, lão ta bắt đầu cằn nhằn, "Thế Quốc lúc trước về sao không gọi Xảo Tuệ đi, lại đi nhà Đại tỷ gọi Tiểu Trân, có phải là khinh thường nhà mình không?"
Hàn Thế Vân: "Em trai nào có khinh thường nhà mình, có Đại tỷ thì cũng có mình mà."
"Vậy tại sao không gọi Xảo Tuệ, lại gọi Tiểu Trân?"
Trần Hữu Tuyền biết Hàn Thế Quốc cậu em vợ này sau khi về đã đưa nhạc mẫu và Trương Tiểu Trân đi, kỳ thật đã có ý kiến rồi.
Ai mà không muốn con gái nhà mình chứ?
Con gái lớn của hắn là Trần Xảo Tuệ cũng không nhỏ, so với Trương Tiểu Trân còn lớn hơn hai tuổi đó, năm nay mười bảy rồi.
Việc gì mà không làm được? Đều làm được hết.
Hơn nữa mười bảy tuổi cũng vừa đẹp, qua bên đó có khi còn lấy được một người quân nhân, vậy sau này trong nhà không phải cũng có thể được chiếu cố sao?
Thế mà cậu em vợ không đưa con gái nhà hắn, lại mang theo Trương Tiểu Trân đi, hắn vốn đã có ý kiến, ai ngờ hôm qua vợ của người hàng xóm lấy chồng ở thôn Trương gia về, nói là đã gửi tiền về rồi!
Trần Hữu Tuyền mới biết, thì ra là đưa Trương Tiểu Trân đi còn được trả tiền!
Chẳng phải sao, mới có cuộc điện thoại hôm nay.
Hàn Thế Vân nói: "Mẹ chẳng phải đã nói rồi sao, là em trai cảm thấy Xảo Tuệ đến tuổi rồi, sợ lỡ dở chuyện cưới xin của nó."
Trần Hữu Tuyền: "Xảo Tuệ đến tuổi rồi, chẳng càng nên đưa Xảo Tuệ đi hay sao? Xảo Tuệ nếu qua bên đó, có khi cũng lấy được một người tốt đấy!"
"Anh chỉ nghĩ đến việc đưa Xảo Tuệ đi lấy chồng thôi, còn em trai là tìm người có thể qua đó giúp một tay cho Thiển Thiển."
Trần Hữu Tuyền bị câu này nghẹn họng, nhất thời không nói được gì.
"Chẳng lẽ đưa Xảo Tuệ qua bên đó gả chồng không tốt sao? Nó là con gái của anh, anh không mong con gái mình tốt đẹp sao?"
"Em cũng mong Xảo Tuệ tốt; nhưng anh cũng đừng cố ý gây sự, đây là Thế Quốc tìm người đến giúp vợ nó, tính tình Xảo Tuệ anh cũng biết đấy, nó sang bên đó, sẽ không yên phận làm việc đâu." Hàn Thế Vân nói rất thật.
Con gái mình đương nhiên mong nó tốt; điều này không có gì phải nghi ngờ.
Nhưng chính bởi vì là con gái mình, nó là cái tính gì thì nàng cũng rõ, giống hệt bố nó, mồm thì hay nói, nhưng làm thì không giỏi giang gì.
Nàng nói: "Với lại cũng không chỉ không tìm Xảo Tuệ, Gia Nguyệt cũng mười một tuổi đấy, nó cũng là cháu gái ruột mà, anh xem lúc đó Thế Quốc chẳng phải cũng không mang nó đi đấy sao?"
Trần Hữu Tuyền tức giận, "Mới mười một tuổi thì làm được gì?"
"Mười một tuổi con gái thì không làm được gì? Lúc em tám tuổi đã bắt đầu cùng Đại tỷ giặt đồ, nấu cơm cho cả đám người rồi. Nếu mà giỏi giang, cái gì cũng làm được, nhưng Gia Nguyệt lười, tính cách cũng điêu ngoa, cho nên Thế Quốc không mang nó, Thế Quốc là muốn chọn một người giỏi giang."
Em dâu sinh ba đứa sinh ba, ba đứa trẻ cần phải chăm sóc, em trai nàng chọn đứa cháu gái bên ngoại là Trương Tiểu Trân đi, cũng không có vấn đề gì.
Trần Hữu Tuyền đen mặt chửi bới, "Cái chỗ tốt đều bị nhà Đại tỷ nhà cô chiếm hết, cô không tranh thủ mà còn đi bênh người ta!"
Hàn Thế Vân tính cách là tương đối yếu đuối hiền lành một chút, nhưng không có nghĩa là nàng ngốc, trong lòng nàng hiểu rõ sự tính toán của chồng mình, chính là muốn đưa con gái đi trèo cao.
Nhưng hắn nghĩ đến mặt mũi của em trai nàng không?
Em trai nàng dầu gì cũng là một doanh trưởng, nếu như con gái ngoại nhà nàng qua bên kia gây ra chuyện hồ đồ gì, mặt mũi hắn đều mất hết.
Hàn Thế Vân hiểu rõ tính cách con gái lớn, chính là cực kỳ giống cái ông bố này rất giỏi luồn lách thiên môn.
Cho nên sau khi sang bên kia, rất có khả năng sẽ gây ra chuyện làm cho em trai hổ thẹn.
Hàn Thế Vân không tiếp tục nói gì nữa.
Em trai đối với Nhị tỷ này của nàng không có gì để nói, trước đó gửi đồ về, có Đại tỷ là có nàng, đều không thiếu phần ai.
Trước kia có một lần về nhà, thấy nàng sống không dễ dàng, còn đưa cho nàng hai mươi đồng.
Còn có việc Trần Hữu Tuyền tức giận như vậy, cũng không dám động đến nàng, đó cũng là bởi vì nàng có một cậu em trai tiền đồ!
Nàng không nói với hắn nhiều nữa, im lặng cùng hắn trở về.
Mà ở bên quân đội.
Hàn mẫu đã về đến nhà, liền nói cho Trương Tiểu Trân nghe chuyện này.
Trương Tiểu Trân hơi sững sờ, có chút lo lắng bị đuổi về, Hàn mẫu vừa vuốt mặt vừa nói: "Đừng lo lắng, tiểu cữu của con chính là thấy con thành thật nên mới dẫn con tới đây, tính tình của Xảo Tuệ không thật thà, không được."
Nàng là bà ngoại, mấy đứa cháu ngoại như thế nào chẳng lẽ nàng không biết sao?
Lúc trước con trai mà nói muốn đưa đứa cháu gái Xảo Tuệ này tới, Hàn mẫu không cần suy nghĩ cũng sẽ cự tuyệt.
Tìm người là đến giúp đỡ chứ không phải là để thêm phiền phức.
Trương Tiểu Trân nghe vậy thì yên tâm, nhưng lại nói: "Sao Nhị di lại đột nhiên gọi điện thoại đến nói chuyện này?"
"Đoán chừng là chồng Nhị di con biết bên này gửi tiền về cho nhà con, đỏ mắt rồi không kìm được muốn đổi người thôi."
Lão thái thái hiểu rất rõ tính cách của con gái thứ hai, con gái thứ hai cho dù biết cũng sẽ không nói gì, nhất định là do Trần Hữu Tuyền, lúc gọi điện thoại chắc chắn là hắn ở bên cạnh.
Cậu con rể này đầu óc nhanh nhạy, cũng biết ăn nói, làm việc thì không ra sao, bất quá điều kiện gia đình cũng không tệ lắm.
Lúc trước nhắm cho con gái thứ hai có tính cách thật thà chất phác chút, chủ yếu là cũng coi trọng điều kiện của nhà họ Trần, cha Trần hồi xưa từng làm lính lập công, vì thế mới mò được công việc ở trong thành!
Đương nhiên công việc đó hiện giờ giao cho anh trai của Trần Hữu Tuyền làm, nhưng mà tiền lương mỗi tháng cũng có một nửa mang về nhà…
Bạn cần đăng nhập để bình luận