Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 117: Đặc biệt thích nghe nàng nói tình thoại (length: 7976)

Giang Thiển cả ngày hôm nay đều ở trong ngành đi làm.
Việc tạm điều này, vậy cũng là chuyện không có cách nào khác.
Bất quá tổ chức thật sự muốn Giang Thiển đi qua, nhưng Giang Thiển không quá nguyện ý, chủ yếu là khoa tuyên truyền bên này không khí đặc biệt thích hợp với nàng này cá ướp muối.
Xa nhà lại gần, sự việc lại ít, còn không có phiền toái gì.
Giờ làm việc có việc thì làm, không có việc liền bắt cá, thanh nhàn vô cùng.
Nàng lại là loại người một khi đã ở yên chỗ nào tốt thì có thể vẫn luôn ở lại chỗ đó.
Người khác ngồi không được, nhưng nàng ngồi được vững.
Cho nên không muốn xê dịch vị trí.
Buổi tối tan việc trở về, Cố Vân Lan lại đến cùng nàng đợi một hồi, nói về chuyện Cố Hiểu Lan nói móc.
"Tùy tiện nàng đi, ngươi đừng xung đột với nàng, vạn nhất bụng nàng thực sự có chuyện gì, đừng để nàng ăn vạ." Giang Thiển nói.
"Ta cũng chẳng muốn quản nàng, tự mình chuốc lấy mắng!" Cố Vân Lan nói ra: "Ta thật là không hiểu ba mẹ ta, sao còn có thể nguyện ý nhận cái thứ tu hú chiếm tổ chim khách này!"
Giang Thiển biết đây là khúc mắc của nàng, nhưng kỳ thật muốn nàng nói, nàng không thể lý giải được. Chỉ là không phải người trong cuộc không cách nào cảm nhận được, chuyển đề tài nói: "Ta nhờ Niên tẩu tử may đo cho Minh Minh và Song Song quần áo trẻ con, ngươi xem thế nào?"
Nàng đi vào cầm quần áo đi ra.
Cố Vân Lan vừa nghe liền trách nàng, "Ngươi còn làm quần áo cho bọn nó làm gì, mấy bộ quần áo cũ của ta lại không dùng hết, bỏ xó cũng phí."
"Không phải vì nguyên nhân đó, ta vốn cũng muốn may cho chúng nó, ngươi xem có hợp không." Giang Thiển cười nói.
Cố Vân Lan nhận lấy nhìn xem, quần áo trông rất đẹp, chất lượng cũng khỏi bàn, tay nghề của Niên Ngọc Chi ở khu này ai cũng công nhận.
"Ngươi chính là cái tính này." Cố Vân Lan giận liếc nàng một cái.
Giang Thiển cười cười, nàng biết Cố Vân Lan thật lòng muốn cho, nhưng nàng biết Cố phu nhân bên kia có thể đặc biệt tiếc, cho dù là Cố Hiểu Lan không dùng, bị Cố Vân Lan lấy về cho nàng người ngoài này cũng sẽ tiếc.
Dù sao đều là quần áo trẻ con chất lượng tốt, lại còn nhiều như vậy, tổng cộng mang hơn hai mươi bộ không sai biệt lắm 30 bộ quần áo trẻ con đến đây.
Cho long phượng thai hai đứa nhỏ mặc hai bộ quần áo mới, bao nhiêu cũng coi như nàng có chút tâm ý.
Đại biểu thái độ của nàng.
Cố Vân Lan chủ nhật cho con mặc quần áo mới đến Cố gia lúc ăn cơm, Cố phu nhân nhìn thấy liền cười hỏi là quần áo mới à nha?
Cố Vân Lan liền nói: "Thiển Thiển nhờ Niên tẩu tử may cho hai anh em chúng nó mỗi đứa hai bộ."
Cố phu nhân vừa nghe, quả nhiên liền khen Giang Thiển "Ngươi xem, Thiển Thiển người này tính tình không có gì để nói, chưa từng thích chiếm tiện nghi của người khác. Tính cách cũng tốt, có học thức, thật không nghĩ tới nó một người tốt nghiệp trung học mà có thể phiên dịch ngoại ngữ, thật là lợi hại. Thế Quốc cũng có phúc lấy được một cô vợ như thế."
Hiển nhiên, chuyện ở gia chúc viện bên kia bà cũng đều biết.
Cố Vân Lan nói: "Thiển Thiển làm người đương nhiên không có gì để chê, nhưng mẹ nên đi nói chuyện với con gái nuôi bảo bối của mẹ!"
"Sao vậy?" Cố phu nhân không hiểu.
"Thiển Thiển bị lãnh đạo cấp trên tạm điều đi phiên dịch tài liệu cơ mật của cấp trên, vậy mà con gái nuôi bảo bối của mẹ lại nói móc, nói Thiển Thiển bị điều đi thì có việc gì đều phải đến chúng ta làm, nàng ta đúng là vấn đề giác ngộ!" Cố Vân Lan cười lạnh.
Cố phu nhân vội nói: "Ta sẽ nói với Hiểu Lan, bảo nó chú ý một chút!"
Cố Vân Lan mới thôi không nói, chính là không nhịn được nói: "Cố Hiên làm sao có thể cưới Bành Tuyết nhỉ?"
"Cha con và Bành thúc thúc thân thiết, hai người họ tác hợp đấy."
"Đây chẳng phải làm uổng phí Bành Tuyết sao, một người tốt như vậy, lại gả cho cái thứ Cố Hiên kia." Cố Vân Lan ra sức than thở.
"Ăn nói gì đấy, Tam ca con tuy có hơi lông bông, nhưng bây giờ cũng chững chạc hơn rồi mà, với cả Tiểu Tuyết cũng đang mang thai, sắp tới đều muốn về ăn cơm đấy, con cũng đừng trước mặt chúng nó nói những lời đó nhé."
"..."
Cố gia liên hoan, Giang Thiển và Hàn Thế Quốc bên này cũng lãng mạn một chút.
Hơn nữa Hàn Thế Quốc ngày mai phải trở về, cho nên hôm nay Giang Thiển nấu một bữa thật ngon.
"Tức phụ, lại hầm cho ta nhé." Hàn Thế Quốc vừa về đến nhà, đã nghe thấy mùi, lại đây ôm vợ.
Lần này làm nhiệm vụ trở về, vợ làm cho hắn thịt kho tàu, nấu một con gà, đều là để tẩm bổ cho hắn, sợ hắn làm nhiệm vụ quá mệt mỏi thiệt thòi bản thân.
Hắn bảo không cần, nàng còn không vui, nói: "Nấu cho anh, anh cứ ăn là được. Bây giờ là lúc còn trẻ khỏe mạnh, thân thể có gì cũng không nhận ra đâu, chờ anh già rồi anh sẽ biết, nghe em, ăn ngon một chút tẩm bổ cho tốt, thân thể khỏe mới không thiệt!"
Khiến hắn cảm thấy vô cùng ấm lòng.
Giang Thiển cười: "Niên tẩu tử mua vịt, mua một con, đặc biệt đến hỏi em có muốn không? Muốn thì chia cho em một nửa, em liền muốn cùng bà ấy nấu cho anh uống canh vịt."
"Tức phụ, sao em tốt vậy." Hàn Thế Quốc ôm nàng không buông.
Giang Thiển muốn cười, chủ yếu là chính nàng cũng thèm.
Mặc kệ là thịt kho tàu hay gà hầm, nàng cũng không nhịn được ăn không ít, nhưng nam nhân này đặc biệt thích nghe nàng nói lời ngọt ngào.
"Anh là chồng của em, là cha của hai đứa con trong bụng em, em không tốt với anh thì còn tốt với ai? Đàn ông của em em thương." Giang Thiển cũng không ngại nói.
Hàn Thế Quốc ôm vợ không buông.
Thanh niên mạnh mẽ này làm nũng cũng rất ghê gớm, nhưng Giang Thiển cũng thực sự hưởng thụ chính là.
Nàng phụ trách hầm vịt, Hàn Thế Quốc liền bắt đầu làm bánh ngô rau dại.
Hai người tất bật chuẩn bị bữa tối, mà mùi canh vịt hầm cũng bay khắp nơi.
Nhà bên cạnh Cao Thúy Thúy lại lại lại bắt đầu đánh con.
Cao trại phó mắng nàng, "Cô cứ đánh con làm gì? Con thèm ăn, cô mua chút về làm không được sao, nhà ta đâu đến nỗi không có tiền!"
"Nhà ta ăn được nhưng ngày nào chúng nó mới được như vậy!" Cao Thúy Thúy tức giận.
"Cô bớt mang tiền mua thức ăn về biếu nhà mẹ đẻ thì con cái đâu đến nỗi thèm như thế!" Cao trại phó hừ lạnh.
Mỗi tháng ông đều đưa tiền mua thức ăn cố định, không thể đưa tiền cho nàng, bằng không đều sẽ bị nàng biếu nhà mẹ đẻ hết.
Nhưng dù có đưa cố định, số tiền ông đưa cũng không ít, cơm trên bàn toàn là rau, ngay cả một chút mùi thịt băm cũng không thấy.
Cùng lắm thì chỉ mua một con cá!
Cho nên đừng nói con cái, Cao trại phó chính ông cũng thèm ăn đồ ăn của nhà hàng xóm, không cần nhìn cũng biết là ngon!
Cao Thúy Thúy bị làm cho tức lộn ruột, "Mua mua mua, ngày mai đi mua còn không được sao!"
Chuyện của họ, Giang Thiển và Hàn Thế Quốc không có hứng thú để ý.
Bữa tối hai vợ chồng liền xử lý hết nửa con vịt này.
Bất quá Giang Thiển ăn không nhiều, mấy cái bánh ngô rau dại, một cái đùi vịt cùng một bát canh vịt thơm ngon là đủ.
Còn lại đều để Hàn Thế Quốc xử lý.
Chờ thu dọn phòng bếp bát đũa xong, Hàn Thế Quốc liền đến thư phòng bồi vợ, vợ làm phiên dịch, hắn ở một bên đọc sách.
Chờ thời gian không sai biệt lắm, liền thu dọn chuẩn bị đi ngủ.
Nằm xuống, Hàn Thế Quốc nói ra: "Tức phụ, sáng sớm mai anh phải đi xe rồi, em ở nhà phải tự chăm sóc mình."
Đã xin nghỉ ngày mai muốn chạy về một chuyến.
Phải đưa mẹ hắn về để bà ở gần đây, Hàn Thế Quốc mới có thể yên tâm.
"Anh trên đường cẩn thận một chút nhé."
"Được." Hàn Thế Quốc đáp lời rồi tiến lại an ủi hôn hôn: "Tức phụ, ngủ sớm thôi."
Dựa vào lòng hắn, Giang Thiển khẽ đáp tiếng "Ừm", "Anh ôm em."
"Được." Người đàn ông không chần chừ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận