Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 96: Giấc mộng thành thật (length: 7653)

Giờ phút này, Cố Hiểu Lan đầu óc trước nay chưa từng có sự tỉnh táo, nàng cưỡng ép áp chế hận ý đối với nhà họ Cố trong cả hai đời, trực tiếp nhào vào lòng Cố Hiên, "Tam ca, ta không muốn rời xa ngươi, ngươi biết ta yêu ngươi nhiều thế nào, dù cho ngươi không có gì cả cho ta, ta cũng nguyện ý dâng hiến thân thể cho ngươi, Tam ca."
Nàng yếu đuối, khóc vô cùng đau lòng.
Cố Hiên vẫn còn thương tiếc nàng, nhưng bây giờ tiền đồ của hắn quan trọng hơn.
Ba huynh đệ bọn họ, Đại ca Nhị ca đều tiền đồ rộng mở, chỉ có hắn là con nuôi bây giờ lại là kẻ vô tích sự!
Hắn không thể vì Cố Hiểu Lan mà từ bỏ cơ hội lần này!
"Đừng khóc, ngươi tìm thời gian, đi phá thai đi, ta sẽ nhanh chóng sắp xếp để ngươi quen biết bạn của ta." Cố Hiên nói.
Phá thai? Làm sao nàng có thể phá thai, phá thai rồi thì làm sao có thể trói buộc được Cố Hiên?
Nếu ngươi vô tình, vậy đừng trách ta vô nghĩa!
Cố Hiểu Lan trong lòng tàn nhẫn, vẻ mặt yếu đuối nói: "Tam ca, ta nghe ngươi, ta đi gả cho bạn của ngươi, nhưng mà ta... Ta không muốn phá thai con của chúng ta, ta muốn giữ lại một chút kỷ niệm, ta không thể gả cho ngươi, nhưng ta muốn sinh cho ngươi một đứa con, chuyện này, trời biết đất biết ngươi biết ta biết, sẽ không ai biết cả Tam ca, ta cầu xin ngươi."
Nàng nhỏ giọng khóc, cầu khẩn, đặc biệt yếu đuối, đặc biệt đáng thương.
Khắc họa một hình tượng si tình yếu đuối vô cùng sâu sắc.
Mà tấm chân tình này của nàng, Cố Hiên cũng hưởng thụ, đều là do mị lực của hắn quá lớn, "Ngươi thật sự muốn sinh đứa con này ra sao?"
"Ta nguyện ý, Tam ca, ta sẽ không làm phiền ngươi, ngươi cứ yên tâm, ta chỉ muốn sinh đứa bé này, đứa con thuộc về hai chúng ta." Cố Hiểu Lan yếu đuối dựa vào trong lòng hắn, ngữ khí kiên định, "Ta muốn sinh đứa con này cho Tam ca."
Cố Hiên đồng ý.
Không có người đàn ông nào có thể cự tuyệt một người phụ nữ dâng hiến cho mình vô tư như vậy, người phụ nữ này không cần hắn làm gì cả, chỉ là đơn thuần muốn sinh con cho hắn, hắn không có lý do gì không đồng ý.
"Có chút phiền phức." Cố Hiên nói.
"Sẽ có chút phiền phức, nhưng mà ta biết Tam ca rất thông minh, Tam ca có cách gian dối ." Cố Hiểu Lan đưa tay hắn đặt lên bụng mình, "Tam ca, ngươi phải nhanh lên chút, bây giờ thai còn nhỏ, cho nên vấn đề không lớn, nếu chậm thì thật sự không kịp."
Tay Cố Hiên bao trùm lên bụng nàng, biết bên trong có con của mình, cũng cảm thấy thương tiếc, nói: "Theo ý ngươi."
"Cám ơn Tam ca." Cố Hiểu Lan nói cảm ơn, cúi mắt che giấu hận ý trong mắt!
Vốn tưởng rằng là phú quý dễ như trở bàn tay, kết quả cuối cùng là, vẫn muốn vứt bỏ nàng, cả gia đình này quả nhiên đều là lũ lang tâm cẩu phế!
Nàng sẽ không tha cho bọn chúng!
"Việc này không nên chậm trễ, tối nay phải chuẩn bị đi, bây giờ ngươi đi làm mấy món ngon, ta đi ra ngoài nhà máy gọi bạn của ta tới." Cố Hiên khẩn cấp nói.
Nhân lúc ba mẹ hắn hôm nay không có nhà, việc này cũng dễ xử lý!
"Tam ca định làm gì?" Cố Hiểu Lan thuận miệng hỏi.
"Ta mời Hữu Thuận đến uống rượu, chờ uống say rồi lại đỡ hắn đến trên giường ngươi, giả vờ như hắn đi nhầm phòng, như vậy sẽ thành chuyện tự nhiên ." Cố Hiên tỉnh táo nói.
"Được!" Cố Hiểu Lan không ý kiến.
Nàng liền mang theo hận ý đi làm cơm, Cố Hiên cũng không do dự đi gọi bạn mình tới.
Người bạn này tên Triệu Hữu Thuận, bây giờ đang làm trưởng bộ phận ở nhà máy lớn ngoài khu dân cư.
Thật ra hắn không phải chưa từng kết hôn, trước kia ở quê đã kết hôn rồi, nhưng sau này hắn lên thành phố thì ly hôn.
Bởi vì hắn cảm thấy mình đã phát đạt rồi, bà thím già ở quê đâu còn xứng với hắn nữa?
Vợ cũ còn muốn làm ầm ĩ nhưng bị hắn đe dọa một trận, cũng không dám gây rối, ngoan ngoãn ly hôn với hắn.
Đương nhiên, vì thế hắn cũng cho một khoản tiền, tiền là để nuôi hai đứa con, đều cho bà thím già đó.
Có khoản tiền đó, cũng đủ nuôi hai đứa con khôn lớn!
Cho nên bà thím già kia mới đồng ý ly hôn.
Nhưng mà khi đến nhà máy này, hắn đương nhiên không nói như vậy, liền nói cô gái kia ở quê không chịu được cô đơn ngoại tình, mới ly hôn với cô ta.
Hai đứa con không mang theo, đều để lại ở quê chăm sóc, xây dựng một hình tượng độc thân.
Nhưng nhìn hắn rất bình thường, bị Cố Hiên mời đến nhà ăn cơm hết sức vui vẻ, còn nhìn thấy Cố Hiểu Lan trên bàn ăn.
Trước đây Triệu Hữu Thuận cũng đã đến nhà Cố, biết được tình hình của Cố Hiểu Lan, thật sự có ý nhớ nhung, bởi vì nàng là con gái nuôi của nhà họ Cố.
Tuy rằng không phải con ruột nhưng nuôi hơn hai mươi năm, từ khi nàng còn ở nhà họ Cố, thì biết, tình cảm này không thể kém con ruột.
Nếu có thể cưới được nàng, thì tốt hơn, chắc chắn cũng sẽ giúp cho sự nghiệp của hắn.
Và tối hôm đó, giấc mộng của hắn đã thành sự thật.
Uống quá nhiều, bị lưu lại ở phòng khách nhà Cố nghỉ ngơi, kết quả khi tỉnh dậy lại ở trong phòng của Cố Hiểu Lan.
Trên người hắn không mảnh vải che thân, Cố Hiểu Lan cũng vậy, nàng ôm chăn khóc!
"Chuyện gì xảy ra, đây là chuyện gì?" Triệu Hữu Thuận cố nhiên có ý với Cố Hiểu Lan, nhưng khi đối mặt với tình huống này, cũng hoang mang.
"Ngươi tránh ra, ngươi tránh ra đi!" Cố Hiểu Lan ôm chăn, khóc hô.
Triệu Hữu Thuận vội vàng nói: "Ta... Ta không biết có chuyện gì xảy ra mà!"
Nhưng Cố Hiểu Lan chỉ khóc, khóc không ngừng, Triệu Hữu Thuận đã từng kết hôn, nhìn thấy tình cảnh của nàng, còn cả một vài dấu vết trên người nàng, không khỏi suy nghĩ miên man.
Chẳng lẽ tối qua lúc say rượu, hắn đã làm chuyện tốt với Cố Hiểu Lan rồi?
Nghĩ vậy, hắn bắt đầu kích động, nhanh chóng ôm Cố Hiểu Lan vào lòng.
Cố Hiểu Lan giãy dụa, còn muốn kêu.
Triệu Hữu Thuận liền nói: "Ngươi đừng kêu, nếu ngươi kêu lên, người nhà sẽ đều biết đến, lúc đó ngươi biết phải làm sao?"
Lời này quả nhiên có hiệu quả, khiến Cố Hiểu Lan sợ hãi, nàng nhỏ giọng khóc nức nở.
"Tuy rằng ta không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngươi yên tâm, nếu ta đã làm chuyện này với ngươi, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với ngươi đến cùng!" Triệu Hữu Thuận cam đoan.
"Ai cần ngươi chịu trách nhiệm, ngươi đi, ngươi đi đi!" Cố Hiểu Lan giống như bị oan ức tột độ.
Triệu Hữu Thuận đương nhiên là dỗ dành, nhìn nàng như vậy, hắn biết nàng rất có thể đã là người của hắn!
Nghĩ vậy, hắn lại kiểm tra trên người mình một chút, còn sờ mó một chút ngửi hương vị, dù sao hắn không phải là một thằng nhóc non nớt, lẽ nào không có kinh nghiệm sao?
Quả nhiên hắn đã ngửi thấy cái mùi hương đó, còn có những vết cào trên người hắn, không cần nói cũng biết chắc chắn là do nàng cào ra!
"Tối qua ta chỉ là uống say, nên đã mạo phạm đến ngươi, nhưng ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!" Triệu Hữu Thuận hết sức hài lòng nói.
Tuy là khóc giả, nhưng nàng cũng đang chú ý đến hành động của hắn, trong lòng ghê tởm vô cùng...
"Ngươi thật sự sẽ chịu trách nhiệm với ta sao?" Cảm thấy thời cơ cũng đã đến, Cố Hiểu Lan mới nhìn hắn.
"Sẽ, sẽ, ngươi cứ yên tâm, chúng ta đã làm chuyện này rồi, tuy rằng chỉ là ngoài ý muốn, nhưng sao ta có thể không chịu trách nhiệm chứ?" Triệu Hữu Thuận vội vàng nói: "Ngươi nói cho ta biết tối qua đã xảy ra chuyện gì? Sao ta lại không nhớ gì cả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận