Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 155: Toàn bộ thất liên (length: 7833)

Náo nhiệt không chỉ riêng có ở bên ngoài nhà máy lớn mà trong đó còn có một chuyện khác.
Chính là cha mẹ đẻ của Cố Hiểu Lan tới.
Cố Hiểu Lan đương nhiên sẽ không đi liên hệ với cha mẹ đẻ, tuy rằng kiếp trước sau khi nàng trở thành kẻ bại dưới tay Cố Vân Lan chật vật trở về, bọn họ cũng là thật sự rất thương nàng, nhưng vô dụng a.
Nghèo đến mức con chuột cũng không muốn chui vào nhà đào hang, muốn thương yêu như vậy có ích lợi gì?
Cho nên trùng sinh trở về nàng cũng lười liên lạc.
Nhưng nàng nói không liên hệ liền có thể không liên hệ sao?
Đối với chuyện khiến Cố Hiểu Lan nghẹn khuất này, Cố Vân Lan đúng là không biết mệt!
Nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, sớm đã viết một phong thư về.
Trong thư nói Cố Hiểu Lan ở bên ngoài bị ủy khuất, ở cữ bị bà bà làm khó dễ như thế nào, dưới ngòi bút tuyệt diệu của Cố Vân Lan, hình tượng cô con dâu hai đời chồng Cố Hiểu Lan chịu thương chịu khó hiện lên vô cùng sống động, rõ nét trên giấy!
Biết được con gái bị khi dễ như vậy, cả nhà kia đương nhiên lập tức chạy tới.
Đến là anh trai cả của Cố Hiểu Lan còn có mẹ ruột.
Nhìn thấy bọn họ đến, mặt của Triệu Hữu Thuận đều đen lại, bởi vì hắn một chút cũng không muốn nhận người thân thích này, hắn nhìn trúng chính là quan hệ của người nhà họ Cố bên kia!
Nhưng còn có thể làm thế nào? Chỉ có thể tiếp đãi thôi!
May mà anh trai cả Cố Hiểu Lan không có ở lại lâu, phải biết bây giờ đã sắp đến vụ thu hoạch rồi!
Hắn ở lại một đêm rồi trở về, nhưng mẹ ruột Trương mẫu thì ở lại.
Ở lại xong, trực tiếp cùng mẹ ruột của Triệu Hữu Thuận là Triệu lão thái mở lôi đài, hai người ngoài cười nhưng trong không cười, ở chung không mặn không nhạt ba ngày sau, liền bùng nổ trận đại chiến đầu tiên.
Trương mẫu quen làm việc nhà nông, ban đầu cho rằng có thể nghiền ép Triệu lão thái, kết quả Triệu lão thái nhìn mềm mại, nhưng đánh nhau cũng không thua kém chút nào!
Hai người đánh nhau có qua có lại!
Cố Hiểu Lan thấy mẹ ruột không chiếm được thế thượng phong, đương nhiên giúp mẹ ruột mình!
Hai đánh một, Triệu lão thái vốn có thể không rơi vào thế hạ phong, lập tức bị hai mẹ con ấn xuống đất đấm đá tơi bời!
Đánh không lại các nàng, Triệu lão thái liền chạy ra bên ngoài, không chỉ tóc tai bù xù, còn lộ ra cả vết thương trên người nằm trên mặt đất, khóc nức nở, kêu trời, "Trời ơi của tôi, đây là muốn giết người a!"
Những người ở đây đều là người nhà trong nhà máy, thấy vậy không nói hai lời liền chạy đi tìm Triệu Hữu Thuận.
Tuy rằng Triệu Hữu Thuận bởi vì bỏ vợ cũ, còn không quá đứng đắn, thích liêu các cô gái nên thanh danh cũng bình thường, nhưng dù gì cũng là quản lý, vẫn có người rất muốn nịnh bợ hắn.
Sau khi chạy đến, liền nói cho hắn biết, "Vợ ngươi với mẹ vợ hai người đánh mẹ ngươi một mình, mẹ ngươi sắp bị đánh chết rồi!"
Nghe vậy, Triệu Hữu Thuận nào còn đợi được, lập tức chạy về.
Thấy con trai trở về, Triệu lão thái càng khóc lớn hơn, "Con ơi, mẹ không dám ở lại nữa, mẹ thật sự một khắc cũng không dám ở nữa, ở nữa thì mẹ ruột con bị người ta đánh chết mất rồi, ông trời của tôi ơi!"
Triệu Hữu Thuận giận dữ, trực tiếp cho Cố Hiểu Lan một cái tát mạnh!
Cố Vân Lan nghe được những chuyện này thì vui sướng như điên!
Giang Thiển bọn người liền làm quần chúng hóng dưa, dù sao đây cũng là ân oán tranh chấp giữa thiên kim thật giả a.
Đến tháng 9, Cố Hiểu Lan ngồi cữ xong lần nữa đi làm.
Tình trạng của nàng cũng như tình trạng của Giang Thiển sau khi ở cữ trở lại khác nhau một trời một vực.
Giang Thiển khi trở lại là mặt mày rạng rỡ, sắc mặt mọi thứ đều đặc biệt tốt.
Nhưng Cố Hiểu Lan sau khi trở về, cả người đều mang một cỗ u ám, đừng nói là vẻ mặt đáng yêu, mặt mày khó nén sự tiều tụy và mệt mỏi, rõ ràng là ngồi cữ không tốt.
Nàng cũng trực tiếp chất vấn Cố Vân Lan tại sao lại gọi mẹ ruột của nàng tới đây!
"Ta thấy ngươi bị bà bà ngươi tức đến như vậy, không vừa mắt, nên mới nhanh chóng viết thư kêu mẹ ruột ngươi đến, ta vì muốn tốt cho ngươi, ngươi lại chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng người tốt nha!" Cố Vân Lan cười nói.
Cố Hiểu Lan hung dữ liếc nàng một cái, "Ngươi có thể có hảo tâm như vậy? Ngươi chỉ ước nhà ta gà bay chó sủa!"
"Nói mẹ ngươi nếu không đến, nhà ngươi đâu có lông gà lông vịt gì, ta nghe nói bà bà ngươi mỗi ngày đi ra ngoài lau nước mắt, mọi người đều nói nhà họ Cố không biết dạy con, nuôi ra cô con gái đối xử với bà chồng mình như vậy!" Cố Vân Lan cười lạnh nói.
Lời này thật đúng là không phải giả, bên ngoài đích thực có tin đồn như vậy.
Tuy rằng mọi người đều biết Cố Hiểu Lan không phải Cố gia sinh ra, nhưng nàng rốt cuộc cũng lớn lên ở nhà họ Cố.
Nàng như vậy, người khác đương nhiên sẽ cảm thấy là do Cố gia dạy dỗ mà không phải do bản chất của nàng có vấn đề.
Cho nên, Cố Vân Lan trực tiếp gọi mẹ ruột của nàng đến.
Lập tức, mọi người liền biết có mẹ nào con nấy!
Thực ra thì cũng đừng nói, tuy rằng Cố Hiểu Lan biết Cố Vân Lan không có lòng tốt, nhưng từ sau khi mẹ ruột tới đây, cuộc sống của Cố Hiểu Lan đúng là dễ thở hơn nhiều.
Bởi vì trong trận đấu tranh này, mẹ ruột của nàng đã thành công ở lại, bà già đáng ghét kia thì bị đuổi về, còn Triệu Hữu Thuận thì vì chuyện này mà căm giận vô cùng, rõ ràng đang nén giận nhưng Cố Hiểu Lan căn bản không thèm để ý!
Chỉ là Cố Hiểu Lan biết Cố Vân Lan không tốt bụng như vậy!
Nhưng nói vẫn không lại Cố Vân Lan, chỉ có thể nghẹn một bụng tức, nghĩ tìm cơ hội khác để trả thù Cố Vân Lan!
Thế mà rất nhanh đã để nàng tìm được cơ hội!
Hàn Thế Quốc bọn họ là đầu tháng tám đi làm nhiệm vụ, đến tận giữa tháng chín vẫn chưa về.
Nhưng kỳ thực đây cũng không phải chuyện gì lớn, vốn thời gian làm nhiệm vụ cũng sẽ không ngắn; trước kia cũng từng có tình huống hai ba tháng, nhưng lần này thì khác.
Khi Cố Hiểu Lan về nhà họ Cố, ngẫu nhiên nghe được ba của nàng là Cố thủ trưởng đang gọi điện thoại!
Nghe được nội dung ba của nàng nói, Cố Hiểu Lan mới nhớ ra, nàng nhớ là bọn họ gặp nguy hiểm rất lớn vào thời gian này a?
Chỉ đáng tiếc là, bị bọn họ gặp dữ hóa lành còn lập được công lớn!
Nếu đều có thể chết ở bên ngoài thì tốt biết bao!
Bất quá trước mắt, Cố Hiểu Lan không ngại bổ thêm một đao.
Hôm sau đi làm, nàng liền "Aiya" một tiếng, "Hôm qua về nhà, hình như ta nghe thấy ba gọi điện thoại, nói tỷ phu cùng Hàn doanh trưởng bọn họ đều mất liên lạc một tuần rồi, cũng không biết có phải ta nghe lầm không?"
Một câu, khiến cho Giang Thiển, Cố Vân Lan và Trình Miêu cả ba người đều biến sắc!
Cố Vân Lan lập tức chất vấn Cố Hiểu Lan, "Cố Hiểu Lan, tốt nhất ngươi đừng bịa chuyện như vậy, bằng không ngươi biết hậu quả!"
"Dù sao ta là tai nghe mắt thấy ba nói, ngươi không tin thì cứ về hỏi thử xem." Cố Hiểu Lan tuy biết tin tức này truyền sai, nhưng đặc biệt thích thú với sắc mặt của mấy người bọn họ lúc này.
"Trình Miêu, cậu bình tĩnh, quân đội chưa có tin tức chính xác thì đó là tin giả!" Giang Thiển vội vàng đỡ Trình Miêu.
Trình Miêu bụng lớn suýt chút nữa đã không thở nổi vì tin này.
"Không sai, cậu đừng có cuống, cái đồ đàn bà chết tiệt này thích nhất là nói có thành không, cậu đừng nghe lời một phía của cô ta!" Cố Vân Lan cũng nhanh chóng lại đỡ nàng.
Trình Miêu sắc mặt trắng bệch, nắm lấy tay nàng, "Cậu mau đi hỏi ba cậu, nhanh đi hỏi, xem bọn họ như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận