Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 367: Trong đại viện hài tử (length: 7729)

Chu Quế Vân cùng Cố Vân Lan các nàng xấp xỉ năm giờ, mới mang bọn nhỏ trở về.
Từ tám giờ sáng xuất phát, mãi cho đến năm giờ mới trở về, không thể không nói, bọn họ đây cũng thật là biết chơi.
Bất quá mệt cũng thật là mệt, Lục Minh Lục Song bởi vì lớn, cho nên còn tốt, nhưng tam bào thai bọn ca ngồi xe lúc trở lại, cũng còn ở trên chỗ ngồi ngủ một giấc.
Lên xe liền nhắm mắt lại, một chút cũng không líu ríu, có thể thấy được mấy đóa loa nhỏ của tổ quốc là thật mệt mỏi.
Bất quá sau khi xuống xe lại đầy máu sống lại.
Nạp điện năm phút, dùng điện năm giờ điển hình đại biểu.
Nhảy nhót nhảy nhót về nhà, nhìn thấy nãi nãi cùng tiểu cữu, được kêu là một cái cao hứng a.
"Nãi nãi, chúng ta mãi nghĩ ngươi ngươi sao bây giờ mới đến? Ta nằm mơ đều hay mơ thấy ngươi!" Miệng như bôi mật Lão tam Hàn Gia Ý ôm nãi nãi nói.
Khiến Hàn mẫu vui đến nở hoa trong lòng.
Hống xong nãi nãi hống tiểu cữu, "Tiểu cữu, ngươi tại sao lại đẹp trai? Làm cháu ngoại trai ngươi ta thật là nở mày nở mặt."
"Ha ha!" Giang Thủ Xuyên đều bật cười, ôm cháu trai miệng giống hắn lên dùng sức hôn một cái, "Các ngươi hôm nay đây là đi đâu chơi vậy?"
Sau đó Hàn Gia Ý liền bắt đầu thao thao bất tuyệt, kể bọn họ hôm nay đi đâu, ăn món gì ngon, tỷ như mì xào tương gì đó, a, còn có kem!
Ăn cực kỳ ngon kem bơ!
Không hề rẻ, bất quá Lan di của bọn họ hào khí, vung tay lên mua mua mua, ăn ăn ăn!
Mấy ngày nay chơi được cực kỳ cao hứng.
Chu Quế Vân cười nói chuyện phiếm với Hàn mẫu, "Lão Tứ người này ta biết, hắn tới nhất định là muốn đi dạo ngày mai ta mang các ngươi đi, ta đều biết đường."
Hàn mẫu cười nói: "Vậy được, chúng ta cùng nhau lại đi dạo."
"Nương, Vân Lan, chúng ta chuẩn bị ăn cơm." Giang Thiển cười nói.
Cố Vân Lan cười cùng Hàn mẫu nói: "Mấy ngày nay ta đều ăn cơm ở đây, Thiển Thiển đây là bị ta ăn bám rồi."
"Cái gì lại ăn bám, ở bên cạnh ăn là được, không cần lại phiền toái đi làm chỗ khác." Hàn mẫu liền cười nói.
Giang Thiển nói: "Đây đó, còn có kia nữa, tất cả đều là nàng sáng sớm đi mua ngay đồ ăn về, ta nói không cần thì nàng cứ muốn mua."
Bởi vì mang bọn nhỏ đi chơi, đương nhiên không rảnh nấu cơm, buổi trưa đi ra bên ngoài ăn, sớm muộn đều trực tiếp tới bên này ăn, đỡ phải lích kích.
Giang Thủ Xuyên nói: "Thế Quốc bọn họ khi nào về?"
"Bọn họ đoán chừng phải khoảng bảy giờ, ta đều cho bọn hắn dùng hộp đồ ăn chừa lại, đợi về bọn họ lại ăn, chúng ta ăn trước là được." Giang Thiển nói.
Có chừa lại là tốt; cả nhà bọn họ liền bắt đầu ăn cơm.
Chu Quế Vân vừa ăn vừa hỏi Giang Thủ Xuyên, lên đây trên đường thuận lợi không?
"Thuận lợi, lên xe lửa một đường liền thẳng đến kinh thành, từ nhà ga tới đây là phải đổi xe, nhưng ta đều cùng đồng chí công an còn có tài xế sư phụ hỏi rõ, tới trên đường không chút sai sót nào." Giang Thủ Xuyên liền nói.
"Tiểu cữu của ta làm việc bà ngoại cứ yên tâm, bao ổn." Hàn Gia Ý nói.
Khiến mọi người đều bật cười, Giang Thiển cũng dở khóc dở cười, "Mau ăn, ăn xong cùng ca ngươi bọn họ đi tắm, tối nay đi ngủ sớm một chút."
"Ta biết. Tiểu cữu tối nay ngủ cùng ta nhé?" Hàn Gia Ý mời nói.
"Tốt, bất quá ngươi có ngáy ngủ không?" Giang Thủ Xuyên cười.
"Ta không ngáy ngủ."
"Vậy được, tối nay tiểu cữu qua phòng ngươi ngủ."
"..."
Vừa ăn cơm vừa nói chuyện, đợi cơm nước xong Cố Vân Lan cùng Chu Quế Vân đều mang bọn nhỏ đi tắm.
Rửa xong trở về Cố Vân Lan mới mang bọn nhỏ trở về, đương nhiên còn có cà mèn của Lục Trưởng Chinh.
Hai người bọn họ trở về đích xác muộn, so dự định trễ hơn, về đến nhà đã bảy giờ rưỡi.
Nhìn thấy hắn nương cùng Cữu Ca đến, Hàn Thế Quốc cười nói: "Dạo này bận quá, không có thời gian đi qua đón một chút."
"Có gì đâu, Thế Quốc con ăn cơm trước." Giang Thủ Xuyên nói.
Hàn mẫu cũng vội nói: "Mau ăn cơm trước."
Mở hộp đồ ăn ra, bên trong có trứng gà có thịt còn có cá, còn có rau xanh cùng rong biển, bên Lục Trưởng Chinh cũng giống vậy, mỗi món hai phần.
Hàn Thế Quốc cũng đích xác là đói bụng hơn nữa đều là người nhà, sẽ không khách khí, rửa mặt qua loa, liền ngồi xuống ăn cơm.
Đồ ăn ngon nuốt trôi, người liền thoải mái.
Nhưng bây giờ trời quá nóng, cho nên ăn xong liền kêu Lục Trưởng Chinh ở cạnh qua tắm cùng, rửa xong mới một thân nhẹ nhàng thoải mái về cùng Giang Thủ Xuyên uống trà.
Xấp xỉ lúc chín giờ, lúc này mới nghỉ ngơi.
Giang Thủ Xuyên liền không qua phòng mẹ hắn nằm tạm mà ngủ cùng cháu trai.
Chu Quế Vân còn muốn gọi Hàn mẫu cùng Trương Tiểu Tuệ qua phòng lớn ngủ, nàng ngủ phòng đơn.
Bất quá Hàn mẫu không đồng ý, tuy rằng phòng đơn tương đối nhỏ, nhưng ngủ dưới đất cũng được mà.
Mặc kệ là trước kia ở căn cứ bên kia, hay là qua đây bên này, đều sớm đi ngủ, đây là nghỉ ngơi thống nhất của quốc dân hiện tại.
Sáng ngày thứ hai Giang Thiển lúc thức dậy, Hàn Thế Quốc đã đi làm.
Gần đây khoảng thời gian này đều như vậy, đi sớm về muộn, nhưng sắp bận xong rồi, sau này liền sẽ chậm rãi ổn định lại.
Ăn điểm tâm, Chu Quế Vân cười nói: "Chúng ta lát nữa liền xuất phát, chắc chập tối mới về."
"Chập tối chúng ta đi ăn vịt quay." Giang Thiển nói.
"Vịt quay? Có phải là trên báo chí nói, lãnh đạo người nước ngoài ăn cũng khen không ngớt?" Giang Thủ Xuyên chưa từng ăn, nhưng vẫn là nghe qua.
"Đúng." Giang Thiển cười cười.
"Ăn cực kỳ ngon, tiểu cữu con đi ăn là biết, thơm đến lưỡi đều muốn nuốt vào." Hàn Gia Ý cực lực đề cử.
"Được, vậy thì đi ăn." Giang Thủ Xuyên cười nói.
Ăn xong điểm tâm, mang theo hai cái bình nước nóng còn có mũ, đương nhiên máy ảnh cùng cuộn phim cũng là thiết yếu.
Bọn họ liền xuất phát, chỉ có bọn họ, hôm nay Cố Vân Lan đương nhiên không đi, Lục Minh Lục Song hai huynh muội cũng vậy, mấy ngày nay đều đi chơi rồi ảnh chụp cũng chụp nhiều rồi, là đã đã chơi cho thỏa thích.
Cho nên ở nhà chơi với bọn trẻ, viết văn.
Giang Thiển cũng bắt đầu làm nhiệm vụ dịch thuật.
Liền vào hôm kia, nhân viên công tác thư viện kinh thành liền đặc biệt đến một chuyến, đến nói chuyện trực tiếp với nàng.
Xác nhận thân phận của nhau xong, Giang Thiển liền bắt đầu nhận nhiệm vụ ở đây.
Cho nên hiện tại dù ở nhà, cũng không sợ nhàm chán, cũng có thể làm việc giết thời gian.
"Uyển Oánh dạo này có bận rộn không, mấy ngày này đi ra ngoài đi dạo, mấy ngày không thấy nàng." Cố Vân Lan cầm quả dưa chuột gặm.
Giang Thiển thì ăn cà chua chua chua ngọt ngọt, "Bận rộn a, một đồng nghiệp của nàng bị nghén xin nghỉ, nàng bây giờ còn phải gánh thêm phần công việc của đồng nghiệp, chiều hôm qua tan tầm về còn tới cùng ta than trời than đất, nói là muốn nghỉ việc luôn."
Đương nhiên nói vậy chứ cười, Từ Uyển Oánh rất thích công việc của mình.
Cố Vân Lan cười cười, "Làm nghề nào cũng ghét nghề đó."
Đang nói chuyện, Tần Thời chạy tới nói: "Thím, có nước không, con khát."
"Có." Giang Thiển liền rót nước cho hắn, "Em con đâu?"
"Em con đi với bà nội rồi." Tần Thời đáp lời, liền uống nước.
Uống xong liếm mép, hỏi: "Gia Đằng bọn nó sao ngày nào cũng ra ngoài, bên ngoài vui vậy sao?"
"Tiểu cữu của bọn nó đến, cũng là khó được mới đến một lần, liền đi chơi cùng tiểu cữu."
"Vậy được, lát nữa làm xong việc con lại qua tìm bọn nó chơi." Tần Lãng nói xong, liền phất phất tay chạy.
Giang Thiển cười cười, trẻ con trong viện lớn, chính là đáng yêu như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận