Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 37: Nhặt vừng mè mà bỏ quên dưa hấu (length: 7798)

Giang Nguyệt nhìn chằm chằm Vương Hạc Tùng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, "Vương Hạc Tùng, ngươi nếu không nói cho ta rõ ràng, ta với ngươi chưa xong!"
Vốn nàng còn muốn được đủ ba thứ đồ lớn, giờ thì một cái máy may cũng không cho?
Cưới Giang Thiển còn định mua thêm đồ tốt làm sính lễ, đến lượt nàng thì không có? Nàng không chấp nhận!
Vương Hạc Tùng lúc này cũng bực mình, vốn không ưa gì nàng, nói thẳng: "Mẹ ta ý là, ngươi muốn gả thì gả, không thì thôi, còn cái thai trong bụng, nhà ta sẽ bồi ngươi ít tiền, ngươi đi phá bỏ nó! Nhưng nếu ngươi dám làm ầm ĩ, vậy đừng ai mong yên ổn, công việc của ta mà đổ bể, công việc của ngươi cũng vậy, chẳng ai được việc gì đâu!"
"Vương Hạc Tùng, ý ngươi là gì, ngươi đang uy hiếp ta?" Giang Nguyệt giận dữ nói.
"Ta đang nói thẳng với ngươi, hoặc là ngươi ngoan ngoãn gả cho ta, chuyện ba thứ đồ lớn đừng mơ hoặc là hai ta cùng thất bại, tự ngươi mà xem xét!" Vương Hạc Tùng cáu kỉnh.
Giang Nguyệt quả thực sắp tức nổ phổi!
Chưa cưới mà dám đối xử với nàng như thế, nếu về nhà rồi thì nàng còn có địa vị sao? Đúng là lật trời!
Nhưng nghĩ đến lời Vương Hạc Tùng, nàng đành phải nén cơn giận.
Vì hắn nói không sai, bọn họ bây giờ là trên cùng một con thuyền, mà thực sự làm hỏng công việc của hắn thì nàng chẳng được gì.
Nàng quyến rũ Vương Hạc Tùng, sớm trao thân cho hắn, chẳng phải vì cái tương lai xán lạn của hắn sao?
"Ngươi cứ vậy mà bắt nạt ta sao?" Giang Nguyệt nhanh chóng chuyển hướng, ra vẻ đáng thương nhìn hắn, "Thân thể trong sạch của ta đều trao cho ngươi rồi, trong bụng còn có con của ngươi, ta chỉ muốn được gả đàng hoàng một chút thôi, Hàn Thế Quốc khi đó cũng định cho ta ba thứ đồ lớn đó, nhưng vì ngươi ta đã bỏ qua tất cả, giờ muốn ngươi chu cấp cho ta chút cũng không được sao?"
Vương Hạc Tùng không ăn cái trò mè nheo này, nhắc nhở: "Có phải ta ép ngươi từ bỏ ba thứ đồ lớn đâu, chuyện của chúng ta cũng là ngươi chủ động mà!"
Hiện tại hắn cũng hối hận, lúc trước hắn chỉ bị nàng làm mờ mắt, trong rừng nàng hỏi hắn có muốn hay không?
Hắn bốc đồng sao còn quan tâm được điều khác?
Giờ lại nói vì hắn mà từ bỏ ba thứ đồ lớn, hắn đâu có chấp nhận, rõ ràng là tự nàng không cần!
Còn hắn thì, đáng lẽ với Giang Thiển đã thật tốt, chẳng mấy nữa sẽ thân nhau, chẳng mấy sẽ cưới nhau!
Giang Nguyệt giận đến muốn chết, nhưng không thể không kìm nén, làm nũng nói: "Chẳng phải vì ta thích mỗi con người ngươi sao!"
"Nếu ngươi thích ta, vậy thì đừng đưa ra nhiều yêu cầu như vậy, đến khi về nhà an phận là được!" Vương Hạc Tùng nói vậy.
Giang Nguyệt tức điên lên, nhưng nghĩ đến thành tựu sau này của Vương Hạc Tùng, nàng chỉ có thể tự an ủi mình rằng tầm nhìn nên phóng xa hơn.
Vì nàng chưa cưới đã có con, lại là đoạt hôn sự của Giang Thiển, cho nên việc Vương lão thái không hài lòng về nàng cũng là bình thường.
Nhưng chỉ cần nàng vào cửa, có con trong người, đến lúc đó còn lạ gì ai là người nhà ai không?
Mà đợi nàng gả rồi, nàng tất nhiên có cách nắm quyền làm chủ!
Đến lúc đó nhất định có thể nắm chặt Vương Hạc Tùng trong lòng bàn tay!
Nghĩ vậy, Giang Nguyệt mới miễn cưỡng kìm được cơn giận, lại nói: "Ta hiểu rồi, hôm nay ngươi đưa ta về đi!"
"Không sợ bị người trong thôn các ngươi thấy sao?" Vương Hạc Tùng nhìn nàng một cái.
"Sợ gì, chúng ta cũng là đôi lứa yêu đương đàng hoàng!" Giang Nguyệt vốn muốn đợi thêm, nhưng giờ chẳng muốn che giấu, có người nói này kia thì nàng cũng mặc!
Mà phải mang Vương Hạc Tùng về cho mọi người trong thôn thấy mặt, đừng có ai bảo mắt nàng mù, mà từ bỏ một mối ngon như Hàn Thế Quốc!
Ngày còn dài mà, về sau có nhiều cơ hội cho nàng chứng minh, lựa chọn của nàng mới là chính xác nhất!
Vương Hạc Tùng cũng muốn xem có gặp được Giang Thiển hay không, nên liền cùng nàng về.
Thấy hắn không chần chừ, Giang Nguyệt cũng hài lòng đôi chút.
Lúc hai người về thôn, người trong thôn cũng trông thấy, vội hỏi, "Ái chà, Giang Nguyệt này, đây là ai vậy?"
"Đây là người yêu của ta, Vương Hạc Tùng, làm việc ở trấn." Giang Nguyệt giới thiệu cho mọi người, chuyện Vương Hạc Tùng làm việc ở trấn nói ra cũng mát mặt.
"Cô có người yêu rồi à?" Bà thím nọ nhìn Vương Hạc Tùng, vừa ngạc nhiên vừa nhanh nhảu cười nói: "Chúc mừng nha, khôi ngô tuấn tú ghê!"
Thấy Giang Nguyệt dắt Vương Hạc Tùng đi, bà thím nọ liền quay sang kể với người khác, rằng Giang Nguyệt có người yêu rồi!
Chuyện này khiến không ít người kinh ngạc, dù sao từ khi biết Giang Nguyệt từ hôn, trong thôn thực sự có không ít người để ý Giang Nguyệt.
Còn có người sang bên cung tiêu xã thăm dò ý tứ!
Vậy mà không ngờ nàng đã có người yêu?
Người lắm chuyện trong thôn có kẻ đầu óc nhanh nhạy liền nói: "Giang Nguyệt này chẳng phải là đã sớm yêu đương với người ta, nên mới từ hôn nhà Lão Hàn đó sao?"
"Úi chao, cô không nói tôi còn không nghĩ tới, cô nói thế tôi thấy đúng đến tám chín phần!"
"Nhất định là vậy, nếu không lẽ nào ba năm rõ mười người ta lại trả lại lễ cưới? Nhưng mà nếu đã có người yêu không muốn đi quân ngũ thì cũng có thể nói được!"
"Nghe nói làm ở trấn đấy!"
"Vậy là chắc chắn không sai, là người quen chỗ làm nên mới từ hôn!"
"Trông ra gì vậy?"
"Người này không bì được với Hàn Thế Quốc, dáng người kém hơn, tướng mạo cũng kém, khí chất lại càng không bằng!"
"Vậy chẳng phải là nhặt hạt mè mà bỏ dưa hấu sao?"
"..."
Mặc kệ bên ngoài bàn tán thế nào, Giang Nguyệt vẫn nghênh ngang dẫn Vương Hạc Tùng về nhà nàng.
Trên đường đi Vương Hạc Tùng đã có chút thiếu kiên nhẫn, toàn những người bát quái thôn quê này!
Cứ nhìn hắn như nhìn khỉ!
Về tới cổng nhà nhị phòng Giang gia, nhìn cái nhà bé tí, nét mặt thoáng vẻ ghét bỏ, nhưng vẫn bước vào, mà vừa vào suýt chút nữa thì vấp té!
Vì trong nhà quá bừa bộn.
Lúc này Giang nhị thúc Giang Thủ Lưu đã về, đều ở nhà, củi lửa ôm về vứt bừa ra đấy mà chưa dọn, thành một mớ lộn xộn.
Vương Hạc Tùng suýt chút nữa thì bị bó củi kia quật ngã.
Tôn Thị đang rót nước cho Giang nhị thúc cùng Giang Thủ Lưu uống, nghe thấy tiếng động mới nhìn ra.
Cả nhà nhìn thấy Vương Hạc Tùng đến đều ngẩn ra, đến khi phản ứng lại mới nhanh chóng mời khách, đồng thời Tôn Thị không nhịn được lườm nguýt Giang Nguyệt một cái.
Dắt người về mà không báo trước gì cả!
"Đại tẩu, sao thím không biết dọn dẹp gì hết vậy!" Giang Nguyệt không để ý đến mẹ nàng, mà nhìn cái sân lộn xộn cũng thấy mất mặt, giận nói.
Vợ Thủ Lưu vừa nhìn thấy tay của Vương Hạc Tùng, vừa nghe thấy vậy liền lườm rõ to: "Chẳng phải tại không biết cô dẫn người về đấy thôi!"
Còn chưa cưới mà bụng đã chửa, có gì mà đắc ý!
Hơn nữa đây là lần đầu đến nhà, lại tay không!
Nên biết nhà Lão Hàn lúc đầu đến còn có đủ cả thuốc lá rượu đường!
Thế mà còn muốn nàng tiếp đón nhiệt tình sao?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận