Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 217: Tái ngộ Thẩm lão thái thái (length: 8134)

Sứ quán đặc biệt chuẩn bị cho những người bạn nước ngoài đến tham gia hội chợ lần này.
Về cơ bản, những người bạn nước ngoài đều ở đây.
Cũng có người gác cổng.
Giang Thiển dẫn theo Trịnh Vân, cùng Kim Bình cùng đến, liền nhờ nhân viên bảo vệ giúp vào trong thông báo.
Nhưng đúng như Julie nói, nàng trực tiếp dặn bảo vệ, nếu có cô gái nào tên Giang Thiển tìm đến thì cứ dẫn vào gặp nàng.
Vì vậy, Giang Thiển, Trịnh Vân và Kim Bình cùng nhau vào sứ quán, giống như một khu dân cư cao cấp.
Đây là lần đầu tiên bọn họ bước vào nơi này.
Dù là Giang Thiển hay Trịnh Vân, không tránh khỏi nhìn ngó xung quanh, Kim Bình thì sắc mặt bình tĩnh, trầm ổn, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ hai phiên dịch viên.
Tuy nơi này là lãnh thổ quốc gia, thường sẽ không có vấn đề gì, nhưng cũng phải luôn giữ cảnh giác.
"Các vị chờ một chút, ta gọi người ra." Nhân viên bảo vệ nói.
"Làm phiền anh." Giang Thiển gật đầu.
Nhân viên bảo vệ tiến lên gõ cửa, Julie ra mở cửa, đang định hỏi có chuyện gì thì nhìn thấy Giang Thiển, mắt lập tức sáng lên.
"Thiển, cậu đến rồi à?"
Giang Thiển cười đáp, "Xin lỗi, tớ mang đồng nghiệp đến không biết có làm phiền cậu không?"
"Không sao, tớ rất hoan nghênh, mời vào." Julie liền mở toang cửa.
Nàng biết rõ tình hình Thiên Triều hiện tại, lén một người đến đây uống cà phê rất dễ bị gán cho tội danh không hay, mang theo người khác là chuyện bình thường.
Julie không để ý chuyện này.
Giang Thiển liền dẫn Trịnh Vân và Kim Bình vào trong.
"Julie, khách đến rồi sao?"
Một bà lão từ trong phòng bước ra, vừa dứt lời, liền nhìn thấy ba người Giang Thiển được Julie dẫn vào.
Ánh mắt bà lão lập tức sáng lên, "Ôi chao, là mấy đứa sao!"
Đây chẳng phải là bà cụ Thẩm suýt ngã được Giang Thiển đỡ, nhưng vẫn bị trẹo chân được hai người Kim Bình thay phiên cõng đến bệnh viện đó sao?
Chuyện chỉ mới xảy ra hai ngày trước, nên Giang Thiển, Trịnh Vân và Kim Bình liếc mắt liền nhận ra bà Thẩm ngay.
"Bác ơi, hóa ra bác ở đây ạ?" Giang Thiển lập tức cười nói.
Trịnh Vân và Kim Bình cũng không ngờ, thật là trùng hợp!
Bà Thẩm vô cùng vui mừng, "Đúng, ta ở đây, mau vào ngồi đi. Ta nghe giọng các con không phải người địa phương, nên đoán các con đến tham gia hội chợ, Akers còn đặc biệt đi hỏi thăm tin tức của các con để đến tận nơi cảm ơn, ai ngờ người khác đều không biết, ta cũng tiếc là không mời được các con đến đây chơi, không ngờ Julie lại mời các con đến."
Cô Julie đứng bên cạnh nhìn họ trò chuyện vui vẻ, vô cùng ngạc nhiên, "Mẹ nuôi, mẹ quen biết họ à?"
Bà Thẩm cười nói bằng tiếng Anh với Julie, "Con không ngờ đúng không? Chính bọn trẻ đã đưa ta đi bệnh viện và giúp ta trả tiền thuốc thang đó."
Julie nghe xong, liền tươi cười rạng rỡ, nhìn Giang Thiển và mọi người nói: "Thật là trùng hợp, Thiển, vô cùng cảm ơn các cậu, nếu không có các cậu giúp đỡ, mẹ nuôi tớ không biết phải làm sao nữa, vô cùng cảm tạ!"
Nói xong liền cúi người cảm ơn Giang Thiển và những người khác.
Giang Thiển và mọi người cũng vội đáp lễ, cười nói: "Julie đừng khách sáo quá, bọn tớ cũng chỉ tiện tay thôi, tớ tin là người khác gặp cũng sẽ không làm ngơ đâu."
Nói xong mới nhìn về phía bà Thẩm, "Bác thấy trong người khá hơn chưa ạ?"
"Khá hơn nhiều rồi, cái ông bác sĩ kê thuốc hiệu nghiệm lắm, nhưng quan trọng là nhờ các cháu kịp thời đưa ta đến viện, ta nhớ kỹ hai đứa lính trẻ đó! À, còn hai người trẻ tuổi nữa đâu? Sao không cùng đến đây?" Bà Thẩm hỏi.
Bà nhớ Giang Thiển đã đỡ bà, hai chàng lính trẻ cõng bà, tuy Trịnh Vân và Trâu Mong Xuân không làm gì, nhưng bà cũng nhớ cả.
"Tôi đến đây uống cà phê cùng Julie và dẫn hai người này theo phụ giúp, còn Trâu Mong Xuân thì không đến." Giang Thiển cười nói.
Bà Thẩm gật gù, "Ta đến giờ vẫn chưa biết các con tên gì."
"Cháu tên Giang Thiển, cô ấy là Trịnh Vân, đây là Kim Bình." Giang Thiển liền giới thiệu sơ qua, rồi hỏi, "Vậy còn bác xưng hô như thế nào ạ?"
"Các cháu cứ gọi ta là bà Thẩm được rồi." Bà Thẩm cười đáp, "Julie hôm nay về kể là quen được một cô gái rất xinh, có phải là cháu không?"
"Chắc là tôi, Trịnh cán sự hôm nay bận bàn hợp đồng cho xưởng trưởng, còn tôi đến đây cùng Julie nói chuyện về đơn đặt hàng lụa và trà." Giang Thiển cười nói.
Bà Thẩm càng nhìn càng thích cô.
Trong lúc nói chuyện, Julie đã pha cà phê xong, mấy ly cà phê được mang đến, mỗi người một ly.
Julie nhiệt tình mời, "Mời nếm thử cà phê của bọn mình xem có hợp khẩu vị không?"
Kim Bình gật đầu cảm tạ, nhưng không uống.
Trịnh Vân ngửi thấy mùi cà phê thơm, ngược lại không khách khí, Giang Thiển cũng vậy, cùng Julie vừa uống vừa thưởng thức, tất nhiên không quên hỏi han bà Thẩm.
Bà Thẩm vì đang uống thuốc nên bảo mọi người cứ tự nhiên.
Giang Thiển cũng rất am hiểu về cà phê, liền cùng Julie bàn luận về cà phê, Julie đặc biệt thích trò chuyện với cô.
Cô nhận ra Giang Thiển đã nghiên cứu về những vấn đề này, cũng rất am hiểu lĩnh vực này.
Thậm chí các loại cà phê, môi trường sinh trưởng của chúng, Giang Thiển cũng đều biết.
Sau khi nói chuyện xong, Julie mới cười nói, "Không biết có thể mời Giang pha cho mẹ nuôi tớ một ly trà được không? Hôm nay tớ nhìn cậu pha trà, biết mẹ nuôi tớ nhất định sẽ thích, cho nên mời cậu đến đây uống cà phê là thật, nhưng cũng là muốn mời cậu, pha trà cho mẹ tớ uống một lần, quả là mạo muội."
Cô Julie là vợ của Akers, cũng vô cùng kính trọng bà Thẩm, lần này mời Giang Thiển đến tận cửa, chủ yếu là muốn mời Giang Thiển pha một ấm trà, vì mọi người đều rất hiếm khi mới đến một lần, đặc biệt là bà Thẩm.
Lần này về sau, về cơ bản sau này sẽ không trở lại nữa.
Nên muốn làm nhiều điều cho bà.
Nhìn Giang Thiển pha trà, Julie liền nảy ra ý nghĩ này.
"Cũng không sao, tôi rất vui vì cô thích, nhưng tôi không biết bác Thẩm có thấy tay chân tôi vụng về, pha trà không ngon không." Giang Thiển cười nói.
"Ta thấy con chỉ là khiêm tốn thôi, Julie bảo với ta là nó cũng phải vất vả lắm mới 'dụ' được con đến đây đấy, thế nào cũng phải pha cho ta một ly mới được." Bà Thẩm cười nói.
Giang Thiển cũng cười đáp, "Vậy nếu tôi pha không được tốt, bác đừng chê nhé."
"Không đâu."
Giang Thiển tất nhiên không luống cuống, dù sao mọi người đến đây cũng có việc nên nghiêm túc pha trà cho bà Thẩm.
Đúng như lời Julie nói, bà Thẩm nhìn cách pha trà của cô thật không nhịn được phải cảm thán, không kìm lòng được liền kể cho Giang Thiển nghe chuyện trước kia.
Giang Thiển cũng rất giỏi trò chuyện, cô sẽ rất chăm chú lắng nghe người khác nói và đưa ra một vài câu hỏi phù hợp.
Bà Thẩm càng thêm thích nói chuyện, được Giang Thiển mời trà, không kìm được khen, "Cháu pha trà ngon quá!"
Giang Thiển không quan tâm hơn thua, "Bác thích là được."
Bà Thẩm nhìn dáng vẻ cô cũng thật là vô cùng thích, "Năm nay cháu bao nhiêu tuổi? Ta thấy còn nhỏ lắm, chưa đến 20 chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận