Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 258: Không thể mềm lòng (length: 7869)

"Ngươi đồ vật mất lương tâm, muội ngươi đang tháng ở cữ còn chưa xong, ngươi đã muốn đuổi ta về? Ta muốn biết ngươi sao lại ý chí sắt đá như thế, ta lúc đầu đã đem ngươi cho chó ăn còn hơn nuôi ngươi!" Lục mẫu chỉ vào hắn tức tối mắng lớn.
Lục Minh, Lục Song hai anh em nghe không nổi nữa, giận đến đạp cửa xông ra, "Nãi ngươi làm gì cứ mắng ba chúng ta như thế!"
"Lão nương nói chuyện nào đến lượt các ngươi đám ranh con chen vào, cút hết về phòng cho ta!" Lục mẫu mắng.
Đang ở trong phòng nghe kịch, Cố Vân Lan cũng mở cửa đi ra, nàng đuổi con trai con gái về phòng, "Không được cãi nhau với nãi, mau về làm bài tập."
Đồng thời cũng kéo Lục Trưởng Chinh đang mặt mày âm trầm về phòng, "Trưởng Chinh, về phòng nghỉ một lát, đừng chấp nãi."
Lục Trưởng Chinh mặt mày tối sầm, hắn thở hắt ra.
Đến giờ khắc này, hắn mới hoàn toàn hiểu được vì sao vợ hắn vừa nghe mẹ hắn muốn đến, liền có phản ứng lớn như vậy!
Vốn đang yên lành, chỉ vì mẹ hắn đến, nên trong nhà mới thành ra như vậy!
"Tức phụ, xin lỗi." Lục Trưởng Chinh xấu hổ nói.
Cố Vân Lan nhìn hắn một cái, "Nói cái này làm gì? Bụng có phải đói không? Ta đi làm chút gì khác cho ngươi ăn."
Nhưng mà vừa ra xem, nhà bếp sạch bong.
Chỉ còn mấy thứ mì chay, chẳng còn gì khác.
Mấy thứ bột mì gạo ban đầu đều đã bị dời đi, trứng gà gì đó lại càng không còn một mống.
Cố Vân Lan liền đi tìm hàng xóm Hách tẩu tử đổi hai quả trứng gà.
Hách tẩu tử đang cùng Bàn tẩu tử buôn chuyện, thấy nàng lại đến đổi trứng gà, đương nhiên liền nhiệt tình kéo lại hỏi han: "Đồ đạc đều bị bà bà ngươi dời hết qua nhà cô em chồng ngươi rồi đúng không?"
Bàn tẩu tử bên cạnh cũng mắt long lanh.
Nhà ngay cạnh vách, tiếng Lục mẫu chửi người ban nãy cũng lọt sang đây, dù không rõ lắm nhưng đúng là tiếng chửi mà.
Hai người đang nói dở thì Cố Vân Lan tới.
Cố Vân Lan thở dài, "Tẩu tử, đừng hỏi nhiều, ta về trước làm bát trứng gà cho Trưởng Chinh tẩm bổ, dạo này nhiệm vụ nặng, cứ thế này thì thân thể không chịu được."
"Cầm thêm mấy quả cho Minh Minh với Song Song bồi bổ luôn, ta thấy chúng nó dạo này gầy gò quá!" Hách tẩu tử cho nàng thêm mấy quả trứng gà, còn đưa cái giỏ nhỏ cho nàng đựng.
Cố Vân Lan đưa tiền, đưa thêm chút ít.
Hách tẩu tử không từ chối được, đành nhận rồi Cố Vân Lan cám ơn xong liền về.
"Cố cán sự vẫn phải đi tìm chị đổi trứng gà hả? Sao kỳ vậy? Ta sáng nay còn thấy Lục phó đoàn trưởng đi mua đồ ăn, cũng có trứng gà mà!" Bàn tẩu tử nói.
"Thì thế, mấy thứ đó đương nhiên là bị mẹ ổng cho qua nhà cô út hết rồi còn gì!" Hách tẩu tử nói.
Bàn tẩu tử ngạc nhiên ngây người, "Thiệt hả? Chuyện đó không thể nào!"
"Sao không thể? Chị ở đây còn thấy tận mắt nè, hết lần này tới lần khác xách cái giỏ nặng trịch qua đó, bà ta nghĩ là có khăn che trên là không ai biết chắc?"
"Cố cán sự với Lục phó đoàn trưởng không can sao?"
"Can sao được? Bọn họ đều phải đi làm, có thời gian đâu mà can?" Hách tẩu tử nói: "Chị không ở đây không biết, dạo hơn nửa tháng nay, Lục phó đoàn trưởng ốm hẳn đi, còn có cả long phượng thai nữa, trước kia chúng nó mập mạp thế kia, nuôi tốt bao nhiêu, giờ cằm đều nhọn rồi, bữa kia chị hấp bánh ngô cho hai anh em nó một cái, ăn như sói đói, chị hỏi sao lại đói thế, bọn nó bảo cô út sinh con ở cữ, nãi của bọn nó chuyển hết đồ ăn trong nhà cho cô út, giờ ngày nào bọn nó cũng ăn bánh ngô chấm dưa muối, con nhỏ kia thèm ăn trứng gà mà cũng bị chửi là quỷ chết đói đầu thai!"
Bàn tẩu tử mặt không thể tin nổi, "Con gái ở cữ thì có liên quan gì tới nhà con trai, muốn cho thì tự đi cho đi, lại lôi hết đồ nhà con trai ra thì làm sao?"
"Ai nói không phải chứ!" Hách tẩu tử nói thêm: "Hồi Lục phó đoàn trưởng gả con gái đi, mua sắm của hồi môn cũng đã tốn hai trăm đồng rồi, là chị rảnh chạy với Cố cán sự lên thị trấn mua sắm cho đó, mấy thứ đó còn nhờ chị một tay chọn luôn đó!"
"Trừ của hồi môn đó ra còn cho thêm một trăm đồng tiền để dưới đáy hòm, tất cả đều là do anh chị ổng cho hết!"
"Về sau khi có bầu, Lục phó đoàn trưởng cũng đưa mấy lượt lương thực qua đó, chị đều nghe người ta bên kia nói!"
"Rồi cả lần bà già này mới vừa đến đây, Lục phó đoàn trưởng cũng cho tiền ăn, kết quả một đồng cũng không lọt vô miệng nhà mình, đến ngay cả những thứ vừa mua thêm ăn còn chưa đã thèm!"
"Toàn đem cho con gái hết, lần này sinh con, anh chị ổng cũng đã cho ba mươi đồng tiền dinh dưỡng phí rồi đấy!"
"..."
Chuyện này, thân là hàng xóm Hách tẩu tử biết rõ như lòng bàn tay, bữa kia Cố Vân Lan không nhịn được ấm ức trong lòng, tìm đến trút bầu tâm sự với chị ta.
Bàn tẩu tử thật là mở mang tầm mắt!
Tính về đi qua viện gia thuộc nói cái vụ náo nhiệt này mới được!
Bên nhà Lục, Cố Vân Lan khóe môi mang theo nụ cười, tâm tình cực kỳ tốt đem trứng gà hoa nấu xong, tám trứng gà quậy, một người hai cái, mỗi người một chén.
Kêu Lục Trưởng Chinh với cả con trai con gái ra uống.
"Nãi đâu rồi?" Lục Song vừa ra liền hỏi.
"Không biết, chắc là qua nhà cô út con rồi."
"Mẹ, khi nào thì nãi mới đi vậy?" Con bé không nhịn được nói.
"Trẻ con đừng nói như vậy, để người ta nghe được sẽ bảo không có giáo dục." Cố Vân Lan nói con gái một câu, rồi đưa bánh ngô cho Lục Trưởng Chinh, "Chúng ta có bữa ăn ở chỗ nhà Hàn rồi, chỗ này để anh ăn, cũng tạm, ngày mai em đi mua thức ăn, làm lại cho anh tử tế."
Lục Trưởng Chinh không nói gì bắt đầu ăn bánh ngô, uống trứng gà hoa, thật sự quá đói.
Cố Vân Lan nhìn hắn vậy lòng đau xót đương nhiên là đau lòng.
Nhưng lúc này không thể mềm lòng, không cho bọn họ cha con một phen thấy được sự lợi hại của bà già kia, sau này phiền phức chắc chắn không tránh được.
Vì có cô em chồng ở gần nhà!
Nghĩ đến Cố Vân Lan liền không nhịn được hối hận, nàng đáng lẽ nghe Giang Thiển nói mới đúng, không nên mềm lòng!
Không thì hiện giờ đã chẳng rước cái rắc rối lớn này rồi!
...
Lục mẫu lúc này đang ở chỗ nhà Lục Thiến, đang cùng con gái kể khổ, mắng Lục Trưởng Chinh một tràng:
"Đồ vật mất dạy, ta đây là mẹ ruột hắn, là ta mang thai mười tháng sinh ra hắn, kết quả giờ có vợ quên mẹ, ta mới qua đây có mấy ngày mà đã muốn đuổi ta đi rồi? Biết vậy khi sinh hắn ra ta nên dìm chết hắn trong bồn nước tiểu!"
Lục Thiến sau khi sinh con, bởi vì có ăn ngon, ban ngày lại có mẹ qua giúp chăm con, việc này việc nọ đều có mẹ nàng lo, nên tháng ở cữ cũng béo tốt lên chút.
Lúc này cực kỳ hả hê nghe mẹ mắng anh mình, nàng cũng thấy hả dạ!
Chờ mẹ nàng mắng cũng tàm tạm, nàng mới bắt đầu chuyển hướng hỏa lực của mẹ, "Mẹ, thật ra anh con vẫn hiếu thảo, chủ yếu là do con mụ đàn bà kia, nếu không phải nó xúi giục thì con không tin là anh con lại nói ra những lời đó, chắc chắn con mụ đó sau lưng anh con nói xằng nói bậy, rồi anh con nghe gió vào tai nên mới ngang ngược bất hiếu vậy với mẹ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận