Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 380: Đây chính là cái không đáng tin nam nhân! (length: 7627)

Giang Thiển một người ở trong phòng bệnh cũng đợi không nổi, còn cố sức gượng dậy đi ra.
Vẫn là Trương Tiểu Tuệ xách hộp đồ ăn lại đây, nhìn thấy nàng như vậy vội vàng nói: "Tiểu cữu mụ, người làm gì vậy? Người vừa sinh con xong sao lại xuống giường rồi?"
"Ta muốn đi tìm con, ta phải đi tìm con." Giang Thiển nước mắt đều chảy ra.
Trương Tiểu Tuệ vội vàng nói: "Con không phải ở đây sao?"
Giang Thiển giận dữ nói: "Đừng đụng vào đứa bé kia, đó không phải là con ta!"
Đứa bé đang khóc bên cạnh kia, nàng liếc mắt nhìn cũng không muốn nhìn thêm!
Trương Tiểu Tuệ ngẩn người, "Đây không phải sao?"
"Không phải!" Giang Thiển nói: "Ngươi đỡ ta đi ra ngoài, ta muốn đi tìm con!"
Y tá cũng lại đây vội vàng nói: "Người yên tâm, con đã đi tìm, nhà kia cũng có đồng nghiệp quen biết, bọn họ chạy không được, người yên tâm nằm xuống lại!"
"Thật sự quen nhà kia sao?" Giang Thiển vội vàng hỏi.
"Đúng, yên tâm, ở gần đây thôi!" Y tá gật đầu nói.
Lúc này Giang Thiển mới thuận theo bị đỡ trở về nghỉ ngơi, chỉ là cũng không còn tâm trạng ăn cháo Trương Tiểu Tuệ mang đến, nàng sẽ chờ Hàn Thế Quốc đem con ôm trở về.
Lúc này Hàn Thế Quốc đã theo một vị y tá tìm đến nhà kia.
Đến nơi nhìn thấy cửa lớn đóng chặt, hắn không chút do dự liền đạp cửa nhà người ta ra!
Rầm một tiếng động tĩnh lớn như vậy, đừng nói nhà này, hàng xóm xung quanh đều bị tiếng động lớn làm cho hoảng sợ, cũng là nối tiếp nhau đi ra xem có chuyện gì?
Người đàn ông kia nhà có tật giật mình cũng ngay lập tức chạy ra, hắn còn ở đó ngoài mạnh trong yếu, "Anh làm gì, anh đây là ỷ vào mình là sĩ quan liền đến xông vào nhà dân à!"
Vừa nhìn thấy hắn, Hàn Thế Quốc một quyền đánh tới liền quật người đó nằm sát xuống đất, nhưng không có hứng thú nghe hắn nói cái gì.
Hắn cũng không một chút do dự liền vào phòng tìm con.
Đứa bé bị người phụ nữ kia ôm trong ngực kia!
Người phụ nữ kia nhìn thấy Hàn Thế Quốc đằng đằng sát khí đi vào, sắc mặt trắng bệch, mấy đứa nhỏ khác trong nhà cũng vậy, tất cả đều sợ hãi.
Hàn Thế Quốc vẫn giữ lý trí, hắn trầm giọng nói: "Các người ôm nhầm con rồi, đứa nhỏ này là nhà ta!"
Người phụ nữ kia còn dám nói gì nữa, nhanh chóng liền đưa con cho hắn, "Là... Phải không? Tôi không biết à, trả... Trả cho anh."
Hàn Thế Quốc nhìn ánh mắt né tránh của nàng, làm sao tin nàng thật sự không biết?
Nhưng hắn không quản nàng, trước đón lấy con xem một chút.
Chỉ liếc mắt một cái hắn liền biết, đây mới là con trai út của mình!
Khác với ba đứa trước, Lão Tứ giống mẹ nó, mày mắt đều là dấu vết của mẹ nó!
"Anh thật là, sao lại ôm nhầm con thế hả?" Người phụ nữ kia thấy chồng mình từ bên ngoài đi vào, vội vàng nói.
Người đàn ông kia rõ ràng cũng là cùng vợ thông đồng một cách nói với Hàn Thế Quốc: "Tôi không biết là ôm nhầm, anh lúc đó không ở đó, hai đứa nhỏ đều đang khóc, tôi đã giúp bọn nó thay tã, nhưng nhất thời không để ý, liền để nhầm tã lót!"
Hàn Thế Quốc không nói gì, chỉ là ánh mắt lạnh lùng quét nhìn hắn một cái, sự thật như thế nào hắn rõ ràng, bất quá bây giờ đã tìm thấy con, hơn nữa đối phương rõ ràng cũng tìm xong cớ nếu như hắn thật sự muốn truy cứu, ngược lại còn có chút ỷ thế hiếp người.
Cho nên nếu đã tìm được con hắn cũng chỉ có thể như vậy.
Còn lại, chỉ có thể mặc cho người khác suy đoán!
Hắn hừ lạnh một tiếng, "Đi đến bệnh viện ôm con trai nhà ngươi về đi!"
Hắn nói xong, liền ôm con đi, đương nhiên còn có y tá của bệnh viện, cũng chính là y tá này dẫn đường đến bởi vì cô ấy là người ở đây!
Đang cùng những người hàng xóm giải thích là do ôm nhầm con, cô y tá trẻ tuổi nhìn thấy Hàn Thế Quốc ôm con đi ra mới quét mắt nhìn nhà kia, trong mắt mang theo khinh bỉ và trào phúng.
Bởi vì dùng đầu gối cũng biết, cả nhà này tính toán cái gì!
Tám chín phần mười là xem người ta là sĩ quan, muốn đổi con mình vào nhà người ta đi!
Bằng không sao lại về nhà vào tối khuya như thế, cả trời sáng cũng không chờ nổi!
Hàn Thế Quốc không để ý đến nhà kia nữa, hắn biết vợ mình bây giờ chắc chắn đang nóng như lửa đốt, cho nên cũng không trì hoãn nhiều liền ôm con trở về.
Vừa trở về liền nhìn thấy vợ mình bộ dạng mất hết cả tinh thần, hắn vội vàng nói: "Vợ, tìm được con rồi!"
Giang Thiển nhìn thấy hắn ôm tã lót trở về, nóng lòng liền đưa tay ra đón, "Đưa con cho ta!"
Nàng nhận lấy con, liền nhanh chóng xem khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, xác định là con mình thì Giang Thiển mới trút được gánh nặng trong lòng.
Nhưng cũng không thể khống chế nước mắt rơi đầy mặt.
"Là mẹ không tốt, chút nữa liền để con bị người khác đánh tráo rồi." Giang Thiển ôm con khóc nói.
Trời biết nàng hoảng sợ đến mức nào, nàng thật sự không nghĩ đến, loại chuyện này vậy mà lại xảy ra trên người nàng!
Thiếu chút nữa, thật sự là thiếu chút nữa!
Giang Thiển hai mắt đẫm lệ không kìm được.
Hàn Thế Quốc nhìn thấy hổ thẹn muốn chết, là lỗi của hắn, là hắn đi tiêu kia chút nữa thì hỏng đại sự!
"Vợ, con tìm về rồi đừng khóc, cẩn thận khóc hỏng mắt đấy." Hắn cũng luống cuống an ủi.
"Đúng vậy, tiểu cữu mụ, biểu đệ đã tìm thấy rồi chúng ta đều đang nhìn mà." Trương Tiểu Tuệ cũng cố gắng an ủi.
Cô cũng tương tự sợ hãi, bà ngoại sau khi trở về cô cũng ngay lập tức xách hộp đồ ăn đến đây, ai ngờ chỉ trong thời gian ngắn, vậy mà lại xảy ra loại chuyện này!
Giang Thiển cũng thu nước mắt, chỉ là kiên trì ôm con, ai đến cũng không buông tay.
Hàn Thế Quốc cũng không có cách nào, nhưng nhìn thấy người đàn ông kia lại đây, liền mặt trầm xuống chặn người ở ngoài cửa, sau đó xách đứa bé kia qua đưa cho hắn.
"Cút đi!" Hàn Thế Quốc lạnh lùng nói.
Nếu có thể, hắn đương nhiên muốn đánh hắn thêm một trận, bất quá người này mặc dù có gan tặc, nhưng cũng không chịu nổi đánh, đừng thật đánh chết người!
Đối phương cũng không dám thả một cái rắm liền ôm con đi mất.
Hàn Thế Quốc cũng sẽ không để cho ai vào lại phòng bệnh này nữa.
Bởi vì có cam kết như vậy, Giang Thiển mới chịu thả con xuống, bởi vì nàng bị dọa đến mức cánh tay cũng có chút mất lực.
Nhưng đặt con ở bên cạnh nàng, còn dặn dò Trương Tiểu Tuệ phải cùng nàng chú ý.
Về phần Hàn Thế Quốc, cho dù biết hắn vô tội nhưng sau khi Giang Thiển hỏi rõ ràng hắn lúc đó đã đi đâu thì một câu cũng không muốn nói với hắn.
Đây chính là một người đàn ông không đáng tin!
Hắn muốn đi đâu không ai cản, nhưng dù gọi nàng đứng lên thôi cũng là tốt rồi!
Hắn có tâm lớn cỡ nào, mà lại có thể đem con giao cho một người ngoài vừa mới gặp mặt trông hộ!
Hàn Thế Quốc cũng nhận lỗi một câu thừa thãi không dám nói, chỉ khuyên vợ ăn chút gì.
Giang Thiển không cần hắn khuyên, sau khi đặt con xuống thì tự ăn, dù sao phải giữ sức khỏe còn chăm sóc con nữa.
Vừa ăn cháo, nàng vừa xem con, dù cơ thể mệt mỏi, nhưng về tinh thần thì hoàn toàn không mệt, bởi vì đầu óc cứ căng chặt không thể nào thả lỏng.
Bây giờ nàng phải tự mình nhìn thấy con mới được!
Bất quá vì sinh con xong không có vấn đề gì, cho nên cũng không cần ở lại bệnh viện quá lâu, sáng ngày thứ hai là có thể làm thủ tục xuất viện, về nhà ở cữ tĩnh dưỡng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận